Sau 18, Em Là Vợ Của Tôi!

Chương 57: Bữa cơm đầu Xuân

Mẹ...năm mới hạnh phúc nhé.

Nhìn tấm ảnh nhỏ in hình của một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng nằm ngọn trong lòng bàn tay của mình, dòng nước ấm đã tạo thành một mảng chỉ chờ đúng lúc rơi ra nhưng đều bị cô ngăn hết lại bằng cách nhắm mắt lại như đang thầm cầu nguyện điều gì đó, bỗng một cánh tay đặt xuống vai của cô, Dương Ngọc Yến bất giác giật nảy mình rồi nhìn sang...là Vân Đặng, chưa kịp để cô phản ứng lại, cậu liền nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa mái tóc mượt của cô mà nói:

- Mẹ sẽ hạnh phúc nếu như em hạnh phúc, em là nguồn sống của mẹ, người luôn yêu em sẽ luôn luôn yêu em, người tỏ ra ghét bỏ em nhưng đôi khi trong lòng lại luôn yêu em...vui vẻ lên, năm mới mạnh khỏe!

Cô mỉm cười, nụ cười không thể xác định rằng đó là sự hạnh phúc hay là đang buồn, cô hiểu ý anh nói, đúng là người ghét cô vẫn sẽ ghét cô, nhưng vấn đề Vân Đặng muốn ẩn dụ là ông ngoại, người mà gần mười chín năm qua cô chưa từng trò chuyện...ông luôn ghét cô, một lần bắt gặp ánh mắt của ông cũng là một lần thấy sự căm ghét đầy chất chứa của ông dành cho cô...đó cũng là gánh nặng tâm lí lớn nhất mà cô phải mang ngay từ khi còn bé.

Năm mới, tốt nhất vẫn là gạt bỏ hết suy nghĩ không vui sang một bên vẫn là tốt nhất!

Nụ cười không xác định lúc nãy đã được cô giải thích ngay sau đó bằng một nụ cười khác rạng rỡ hơn nhiều. Cô quay người lại, tay làm biểu tượng hình trái tim rồi nói:

- Năm mới vui vẻ, chúc anh sớm cho em và ba bế cháu!

Nói xong cô liền hất tóc chạy một mạch sang chỗ của Dương Lâm Mạc đang đứng, ông vẫn đang ngước mắt xem pháo hoa thì liền bị cô gọi:

- Pháo hoa vẫn đẹp như mọi năm đúng không ba? Vẫn rất toả sáng và ấm áp như ba, chúc ba năm mới vui vẻ nha!

Lâm Mạc thoáng rời mặt khỏi bầu trời đang sáng đủ màu kia mà nhìn sang cô con gái nhỏ đứng bên cạnh, ông nhéo chiếc mũi cao kia của cô mà nói:

- Được rồi Chúc con năm mới vui vẻ, chỉ được cái hay nịnh là giỏi không ai bằng!

Lân la thêm khoảng một tiếng sau giao thừa, cuối cùng dư âm cũng không thể đánh thắng cơn buồn ngủ của tất cả.

......

Khoảng sáu giờ sáng, cô đã bị Mộc Ly và Hạ An gọi dậy, trong vô thức Dương Ngọc Yến nhăn mặt nói với giọng đầy năn nỉ:

- Thôi mà hai chi xinh đẹp, cho em thêm năm phút cuối cùng đi mà...

Mộc Ly trên tay cầm chiếc chăn bông, gương mặt mang không đồng tình liền nói:

- Không được, hôm qua em nói sẽ dậy sớm giúp chị và Hạ An chuẩn bị bữa sáng đầu năm rồi còn gì, đầu năm mới mà em thất hứa là chị giận cho em xem!

- Aaa em dậy liền em dậy liền, hai chị đi trước đi, em vào đánh răng cái nha.

Cô bật dậy trong cơn thèm ngủ, lững thững bước vào trong phòng tắm, Mộc Ly và Hạ An ở ngoài đứng cổ vũ một lúc sau đó mới rời đi. Khoảng mười lăm phút sau cô mới từ trên phòng đi xuống, gương mặt so với lúc mới dậy thì hiện tại tươi tỉnh hơn rất nhiều.

Dương Ngọc Yến đứng cạnh bếp, nhìn vào nồi thịt kho thơm ngút đang sôi kia liền đưa tay xoa bụng vài cái rồi hỏi:

- Hai chị nấu từ lúc nào vậy ạ? Sao đã xong được một nửa rồi?

Hạ An đặt rổ rau chưa vặt xuống bên cạnh cô rồi nói:

- Từ năm giờ sáng đó thưa cô nương, nguyên gọi em dậy đã mất gần hai mươi phút rồi đó!

Dương Ngọc Yến cười gượng xấu hổ đến quay ngoắt mặt về phía rổ rau, loay hoay một hồi nhờ sự hướng dẫn của Hạ An cuối cùng cô cũng biết ngắt chúng rồi. Làm xong gần một nửa, lúc này cô mới chợt nhận ra như thiếu thiếu gì đó, liền hỏi ngay:

- Ơ chị, ba và anh hai của em, cả bác Đinh nữa họ đi đâu rồi ạ?

- Quản gia Đinh đã cùng ông chủ và cậu chủ ra thăm mộ phu nhân từ sớm, chắc cũng sắp về rồi! -Mộc Ly nói-

Nhận được đáp án, cô liền gật đầu, rồi cũng chuyển sang vấn đề khác. Buổi nấu ăn ngập tràn trong những câu chuyện ngẫu hứng, sau khoảng gần một tiếng đầy sự ăn ý, cuối cùng một bàn đầy đủ các món ăn đã được dọn ra.

Nhưng có điều phải ngồi chờ thêm một lúc lâu ba người kia mới trở về, đang trong lúc định đếm thời gian thì cuối cùng cũng đã xuất hiện. Cô vui vẻ hí hửng chạy ra, miệng còn không ngừng nói:

- Aaa mọi về rồi, sao mọi người không chờ con đi cùng?

- Lúc ba đi Mộc Ly và Hạ An vẫn đang khàn giọng gọi con dậy, không đi trước thì con bắt ta chờ đến bao giờ? -Dương Lâm Mạc nói-

Sau câu nói của ông là một trận cười chọc quê được vang lên, đang định trưng ra vẻ mặt giận dỗi sằn sàng công cuộc ăn vạ của mình hàng ngày thì liền bị Đinh Viễn Lập ngăn lại:

- Năm mới không được giận dỗi đâu đó, sẽ mất may mắn đấy!

- Thôi được rồi, vào ăn cơm đầu năm thôi nào, vui vẻ lên! -Dương Vân Đặng nói-

Nói rồi cậu tiến đến dỗ dành cô em gái đang xù hết cả lông ra kia đi vào phòng ăn. Ngồi bên bàn ăn, lúc này Dương Ngọc Yến từ trạng thái ủy khuất thành trạng thái vui vẻ đến lạ thường, cô nhiệt tình kể toàn bộ quá trình nấu cơm đầu xuân cho mọi người nghe với giọng đầy tự hào:

- Con dậy từ sáu giờ sáng lận đó, con làm rau cho hai chị xinh đẹp đó, còn rửa cả rau luôn, mọi người thấy con giỏi không?