Sau 18, Em Là Vợ Của Tôi!

Chương 52: Tôi đến muộn

*Xuân Tiết: là tết âm lịch ở Trung Quốc.

......

Bận rộn trên trường cả một ngày, Dương Ngọc Yến mệt mỏi lết chân ra ngoài, chiếc bụng bắt đầu biểu tình réo âm ỉ lên như muốn sôi hết cả ruột gan bên trong. Đã một tuần nay cô đều ở lại trường vào buổi trưa, một phần vì để tự luyện chuẩn bị cho kỳ thi cuối kì lần một, phần còn lại vì muốn Vương Lam Nhất có thời gian tập trung vào công việc hơn nên cô mới phải mặt dày đi xin anh cho mình ở lại.

Dương Ngọc Yến đứng trước cổng trường chờ Vương Lam Nhất tới đón, bình thường mỗi lần cậu tan khoảng mười phút là xe của anh đã xuất hiện trước cổng nhưng hôm nay mãi vẫn chưa thấy, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng chỉ nhận được giọng nói máy móc của "chị tổng đài".

Cô trầm ngâm nhìn chiếc điện thoại trên tay đang dần tối rồi từ từ tắt hẳn, cô thầm nghĩ chắc anh đang bận. Cô định gọi taxi nhưng đấu tranh một hồi sợ rằng anh đến mà sẽ không thấy mình nên cô đành nán lại ngồi chờ thêm một chút.

Vì là mùa đông nên mặt trời thường lặn xuống rất sớm, nhìn bầu trời đã nhá nhem tối, Dương Ngọc Yến vô thức giật mình nhìn vào màn hình chiếc đồng hồ cảm ứng đeo trên tay...đã 18 rưỡi rồi. Cô ngồi nghịch điện thoại nên không để ý nhưng sao giờ này anh vẫn chưa tới.

Dương Ngọc Yến thở dài tiện tay nhét điện thoại vào trong túi, hai tay chống cằm nhìn đường phố tấp nập xe nhưng trong số đó không thấy chiếc xe quen thuộc hàng ngày. Mãi một lúc sau, Vương Lam Nhất từ đâu đi lại nắm chặt lấy tay cô, hơi thở của anh có chút gấp gáp, nhưng gương mặt vẫn không một chút thay đổi...lạnh tay không biểu cảm:

- Tôi xin lỗi, là tôi đến muộn!

Dương Ngọc Yến nhìn người đàn ông trước mặt không nhịn được mà khẽ bật cười, cô xoa xoa hai tay anh rồi nói:

- Không sao, không sao! Mà anh làm gì bây giờ mới tới, nếu bận cũng phải gọi báo tôi một tiếng chứ, làm tôi bị mấy con muỗi cắn muốn xuống máu luôn rồi này!

Miệng vừa nói vừa đưa tay ra cho anh xem mấy cái nốt đỏ đang sưng lên kia. Vương Lam Nhất nhìn thấy rõ, nắm chặt tay cô mà đi vào trong xe, rồi mới quay lại nói:

- Được rồi, sẽ không có lần sau!

Ngồi trong xe, Dương Ngọc Yến một tay xoa xoa chiếc bụng đói một tay bấm điện thoại, gương mặt nhăn nhó bỏ ngả người xuống ghế mà quay sang hỏi:

- Mà hôm nay anh định cho tôi ăn gì thế?

- Ăn tôi! -Vương Lam Nhất nói-

Câu nói thản nhiên của Vương Lam Nhất khiến cô đang từ đói trở thành no không muốn ăn nữa, Dương Ngọc Yến định đấm cho anh vài cái nhưng nhớ lại những lần đánh không thấm kia thì liền thôi, Vương Lam Nhất nhìn biểu cảm kia của cô thìa liền nở ra nụ cười thoả mãn lái xe tiếp.

Về đến nhà, Vương Lam Nhất liền mặc lấy chiếc tạp dề chuẩn bị nấu bữa tối cho con sâu lười đang đói nhưng vẫn cố tỏ ra là bản thân bình thường để không bị anh mắng. Trong thời gian anh nấu cơm, Dương Ngọc Yến đã chạy đi tắm, cô tắm khá nhanh chỉ mất khoảng hai mươi phút đã thấy cô chạy từ trên tầng xuống rồi.

Vừa lúc anh nấu cơm xong, đồ ăn đã được dọn dẹp sẵn trên bàn, cô hít lấy hít để mùi vị của từng món ăn rồi gắp thử một miếng bỏ vào miệng:

- Ưʍ...ngon tuyệt! Tôi nghĩ anh nên chuyển nhượng tập đoàn lại cho tôi rồi đi mở một nhà hàng thì hơn đấy!

- Đồ ăn tôi nấu chỉ có mình em được ăn, nếu em có thể quản lý được toàn bộ các chi nhánh lớn nhỏ của tập đoàn tôi sẵn sàng chuyển nhượng! -Vương Lam Nhất nói-

Cô bĩu môi nhìn anh một lúc rồi trả lời:

- Anh làm tôi hưởng thì chuyển nhượng, chứ để tôi quản lí một ngày thì ngày hôm sau anh nhận tin tập đoàn MRI phá sản là vừa!

- Phải thử mới biết được!

- Tôi nói vui anh tưởng thật à? Cái giới thượng lưu đầy thâm độc kia tôi không muốn đặt chân vào, cuộc sống tôi hướng tới là thản nhiên bước về phía trước không cần suy nghĩ anh hiểu chưa?

Vương Lam Nhất im lặng không nói, thấy vậy để cho bầu không khí bị rơi vào yên lặng nên cô đành nói tiếp:

- Ngày mai tôi thi cuối kì, giảng viên nói là một bài vẽ nên chỉ gói gọn trong vòng một buổi sáng, trưa mai anh đến đón tôi nhé!

- Ừm!

- Vậy chiều mai anh rảnh không?

- Không rảnh, nhưng sẽ về sớm hơn khoảng năm giờ sẽ về!

- Thế cũng được, tối mai đi xem phim cùng tôi được không?

Một tiếng "ừm" trầm ấm từ cuống họng anh phát ra, một người kì cứu vớt mở đầu vào câu chuyện thế mà người còn lại như cánh cổng chặn trước con đường, đúng là hết lời.

.....

Ăn tối xong, nếu như không có gì thay đổi Vương Lam Nhất vẫn ngồi làm việc như thường lệ, bên cạnh là cô đang cuốn chăn miệng không ngừng kể chuyện, và thói quen này đã xuất hiện vào ba tháng trước rồi.

Cô kể chuyện anh ngồi nghe, thỉnh thoảng chỉ quay lại nói với cô vài câu rồi lại thôi, một ngày cứ thế trôi đi, tuy có những lúc ở cùng nhau không lúc được bình yên nhưng thế vẫn tốt hơn là xa cách mà yên bình.