- Lâm Dương, rồi cũng sẽ thuộc về cô mà thôi.
Kiều Lan nhếch miệng nói.
Lạc Tuyết Nhi khuôn mặt sưng đỏ vô cùng phấn khích cho trò chơi mới. Tự nhiên không có người muốn giúp đỡ cô ta loại trừ Thanh Thanh. Biết là cuộc đời không ai cho không cái gì. Nhưng, điều gì có lợi với bản thân ả, thì Lạc Tuyết Nhi sẽ liều mạng lấy được nó.
Đúng vậy, thứ gì cũng có cái giá của nó cả. Sống trên đời là phải biết " giúp đỡ lẫn nhau ". Kiều Lan hất tóc bỏ đi, cô ta tất nhiên cũng có lập kế hoạch cho riêng bản thân. Đợi thời gian thích hợp nhất có thể mới triển khai, như vậy cơ hội thành công mới cao.
Lạc Tuyết Nhi mở cái túi ra xem thử bên trong đó có gì.
Đặng Khánh Tùng vẫn như thoái quen cũ, cứ đêm khuya là lái moto dạo khắp thành phố. Anh thích cuộc sống về đêm, một mình tự do thoải mái làm điều mình thích. Trong lúc chạy xe thì tình cờ gặp người quen. Khánh Tùng dừng xe bên lề đường, anh tháo nón bảo hiểm xuống.
- Lam Ngọc.
Con bé ngốc đó làm gì ở đây, không phải đang ở nông trại à. Lam Ngọc được lệnh của Châu Uyển đem trái cây tươi lên thành phố, cô đã từng lên đây nhiều lần rồi nhưng vẫn không nhớ được đường. Lam Ngọc bị lạc từ chiều đến giờ, cô mỏi chân nên quyết định ngồi lại tại vỉa hè.
Vì không có điện thoại mang theo, nên cô không thể gọi cho ai đến giúp mình được. Khánh Tùng thật ra đã để ý cô lâu lắm rồi, Lam Ngọc là đứa trẻ mồ côi được mẹ anh nhận nuôi khi cô lên 8 tuổi. Anh từ nhỏ đã không ở trong nước, nhưng hoạt động ở nông trại có được biết qua Đặng Khương.
Anh nhớ không sai thì năm nay Lam Ngọc tròn 18 tuổi rồi thì phải. Khánh Tùng bằng tuổi Thanh Thanh. Anh thích con gái nhỏ tuổi hơn mình, nhìn ngốc ngốc một chút. Lam Ngọc đói bụng, mắt không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh.
- Này cô em, cho tụi anh làm quen được không ?
Một đám thanh niên ăn mặc không ra gì bao quanh cô. Lam Ngọc hoảng sợ đưa mắt nhìn bọn họ. Tên cầm đầu có vẻ rất thích thú với kiểu con gái này. Hắn nghĩ trong đầu, hình như cô bé không phải là người thành thị. Khánh Tùng đứng từ xa nhíu mày.
- Em dễ thương thật đó nha.
- Hahaha.
Bọn họ cười phá lên.
Lam Ngọc đứng dậy bỏ chạy thì bị tên cầm đầu kéo áo lại. Hắn dùng sức ôm chặt lấy cô, Lam Ngọc kinh hoảng. Mùi hương trên cơ thể cô thật dễ chịu làm sao, không giống như loại của mấy người phụ nữ mà hắn từng chơi qua.
- Đi với anh, em sẽ có được tất cả.
- Không, thả tôi ra.
Lam Ngọc kiệt sức, không thể hét lớn kêu cứu. Có ai không, đến cứu cô với. Hàn Mạc Quân không định buông cô gái này ra. Nhìn dễ thương như vậy, làm sao mà thả cho đi được. Nhìn cô, hắn rất muốn đem cô về nhà làm vợ mình.
Không đợi thêm nữa, Hàn Mạc Quân ra tín hiệu, một chiếc xe hơi sang trọng từ đâu chạy đến. Một người đàn ông ngồi ở ghế lái đi xuống mở cửa cho hắn ta. Lam Ngọc trợn mắt, bắt cóc ư. Không, không đâu cô không muốn.
- Em ăn gì chưa, anh đưa em đi.
Hàn Mạc Quân thích cô rồi.
Đám người theo sau hiểu ý của hắn liền quay người bỏ đi hướng khác. Lam Ngọc lắc đầu, mặc dù cô đang rất thèm đồ ăn. Nhưng, hắn ta là kẻ xấu không được nghe lời hắn mà đi theo. Nguy hiểm không biết lúc nào mới ập đến nữa.
- Anh là người tốt, em sợ cái gì.
- Mày ra tù rồi sao thằng kia.
Khánh Tùng cầm nón bảo hiểm ném mạnh vào người Hàn Mạc Quân. Anh giật Lam Ngọc về phía mình. Thì ra là đại thiếu gia của Hàn gia, anh cứ tưởng thằng nào. Hàn Mạc Quân - người thừa kế duy nhất của tập đoàn KAK đời thứ 4.
Lam Ngọc mệt quá, kèm theo đói bụng. Cô ngất xỉu trong lòng Khánh Tùng. Hàn Mặc Quân vênh mặt, hắn lấy trong túi quần ra một gói thuốc lá. Người đàn ông kia chắc là vệ sĩ, ông ta nhanh tay đi đến châm lửa cho đại thiếu gia.
Hàn Mạc Quân nhã khói trắng. Con bé đó có quan hệ gì với Khánh Tùng. Hắn đã nhắm trúng cô, thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lam Ngọc được đâu. Đây là lần đầu tiên, hắn tiếp xúc gần với một cô gái diện đồ giản dị, không trang điểm phức tạp. Kiểu này, hắn rất thích.
- Hẹn hôm khác chào hỏi vậy.
Hắn nói xong thì vào xe.
Khánh Tùng cười khinh.
Năm xưa Hàn Mạc Quân bị bắt khi đang sử dụng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ tại quán bar. Dù Hàn gia có quyền lực đến cỡ nào cũng không thể can thiệp vào chuyện pháp luật. Khánh Tùng còn nhớ, anh nợ Mạc Quân một mạng. Rồi sẽ có ngày anh trả lại cho hắn. Không ai nợ ai.
Lam Ngọc được anh đưa về nhà Thanh Thanh. Anh tự tay nấu cháo cho cô, Lam Ngọc mơ hồ tỉnh dậy ăn no. Khánh Tùng còn đưa thuốc bổ ép cô uống hết. Lam Ngọc hồn nhiên, anh nói gì bảo sao thì cô làm như vậy không dám trái lời.
- Em cảm ơn cậu Ba.
- Cậu Ba?
- Dạ.
- Anh được rồi, cậu Ba nghe xa cách lắm. Không thích.
Lam Ngọc lắc đầu phản đối.
Làm sao cô có thể xưng hô như vậy, cô được Châu Uyển tặng cho một cuộc sống đầy đủ. Cô rất mang ơn bà ấy, theo bà làm việc ở nông trại cũng đã lâu. Lam Ngọc không được đi học như bao người khác, nhưng như vậy cũng không thể làm cô buồn. Cô hài lòng với những thứ hiện tại.
Khánh Tùng vén tóc cô.
Ánh mắt yêu chiều nhìn người con gái nhỏ nhắn trước mặt. Cũng may là có anh, nếu không có anh tại đó...Không biết Hàn Mạc Quân đã làm ra chuyện xấu xa gì với Lam Ngọc. Hắn ta vừa không xấu cũng không tốt. Là một kiểu người khó hiểu, tính tình thì không giống ai trong dòng tộc.
Lam Ngọc ngáp ngủ vài cái.
- Cậu Ba em ngủ ở sofa được không ?
- Không.
Cô không nói gì.
- Lên phòng ngủ.
Khánh Tùng tiến sát môi gần má cô, Lam Ngọc ngượng ngùng lùi về phía sau. Không được, đấy là cậu Ba con của bà chủ. Cô không được có tình cảm với cậu ấy. Cậu hoàn hảo như vậy, thật không xứng đáng với Lam Ngọc cô. Anh đưa tay sờ nhẹ cánh môi hồng của cô.
- Cậu Ba sẽ chịu trách nhiệm với em.
Lâm Dương ngủ ở công ty, anh mỗi lần cứ nhắm mắt là nghĩ đến Thanh Thanh. Cô khiến anh không tài nào chìm vào giấc, vì vậy anh quyết định làm việc để tiêu tốn thời gian. Vừa mở máy tính lên, anh nhận liên tiếp các tin nhắn từ Khương Chấn Khải.
" Dương, chúc mừng mày và Thanh Thanh nha. Khi nào làm đám cưới, đừng bỏ quên thằng bạn này đấy nhá. "
Cái gì?
Lâm Dương nhăn mặt. Anh đọc tin sau.
" Mẹ tao là bác sĩ khoa sản, hôm trước có chuẩn đoán Thanh Thanh có em bé. Vậy mà không thèm nói gì với tao cả. Buồn mày ghê á Dương. Có thêm con, chắc vui nhà vui cửa lắm haha. "
Cô ấy mang thai thật sao?
" Anh lo cái gì, yên tâm đi. Lần đó tôi có dùng thuốc tránh thai. "
" Em không được nói dối anh nữa Thanh Thanh. "
" Tôi không rảnh. "
Tại sao, tại sao cô ấy lại không cho anh biết chuyện quan trọng này cơ chứ. Lâm Dương che mặt cười đau khổ. Thanh Thanh, em thật đáng hận. Anh phải đau đớn đến mức nào em mới chịu nhẹ lòng với anh đây.
- Anh yêu em.
Anh hận em.
Em có biết không, trên đời này có một thứ tình yêu như là thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, bị thứ ánh sáng và làn hơi ấm trong chớp nhoáng mê hoặc, nhưng cuối cùng sẽ bị tổn thương đến mức mình đầy thương tích.
Thật là đau lòng khi anh bị làm ngơ bởi một người mà sự chú ý của người đó là điều duy nhất mà anh muốn trong thế giới này. Lâm Dương không chịu đựng được nữa.
Anh khóc.