Mẹ ra ngoài đi, để cho đàn ông " chơi " với đàn ông.
Tiểu Vũ ra lệnh. Thanh Thanh thiệt tình cũng đâu có muốn ở lại đây. Cô không dám nhìn mặt con trai mình luôn. Lâm Dương vô thức lấy tay che lại vật nam tính đó. Thấy cô đóng cửa đi ra ngoài, anh tối mặt.
- Con lại phá hỏng chuyện tốt của chú.
Anh không vui mà nói.
Cứ tưởng được ăn ngon buổi sáng rồi chứ, vậy mà...Đúng là người tính không bằng trời tính. Cái thằng bé giang hồ chợ cá đáng ghét. Con ai con anh anh đánh chết cho mà xem.
Tiểu Vũ ném con gấu bông vào ngay mặt Lâm Dương. Nhóc sơ hở để cho chú giở trò với mẹ Thanh Thanh.
Anh rất thích con gái, vừa dễ yêu lại vừa nghe lời. Còn con trai, giống mẹ thì không nói. Giống ba thì bay đời ngay. Gặp thằng cha có tính điên như anh nữa thôi. Không còn từ gì để biểu cảm.
- Biết thế tôi đã không nhân từ lôi chú ngủ tại đây.
Nhóc hối hận thật đó, cứ tưởng được ngủ riêng với Lâm Dương. Ai đâu mà ngờ Thanh Thanh lại cho phép anh ngủ chung với cô. Nhóc chưa tha thứ cho chuyện năm xưa anh dám lừa cô lên giường đâu.
Phòng bếp,
Thanh Thanh lo lắng không biết Jonathan sẽ làm gì với anh nữa. Bà Lâm vừa ngủ dậy liền đi đến chào cô vài tiếng, không quên hỏi thông tin về Dương.
- Thằng đó nó biến mất đâu rồi Thanh con.
Cô ấp a ấp úng.
- Anh rể đang ở trên phòng ngủ của chị Thanh Thanh.
Đặng Khánh Tùng tay bưng khay bánh mỳ nướng để lên bàn nói. Cô cứng họng, Đồng Giai Nhân sắc mặt đang vui bỗng trở nên sắc lạnh. Cái thằng trời đánh, không lẽ nó dám đe doạ Thanh Thanh là không được báo cáo với bà sao.
Phải ha, con bé hiền lành lại hay bị nó ức hϊếp ngay từ nhỏ. Được rồi, hôm nay không dạy dỗ lại thằng chết tiệt đó thì bà sẽ nhét nó lại vào trong bụng. Đồng Giai Nhân hầm hực bỏ thẳng lên lầu tìm Lâm Dương.
Thanh Thanh đỡ trán.
- Muốn biết mùi sữa của mẹ Thanh Thanh nên chú mới làm như vậy đúng không ?
Tiểu Vũ giọng nói đầy chất vấn.
Lâm Dương mặc quần đàng hoàng vào. Cái thằng bé này, hết lần này đến lần khác đều chọc tức anh. Muốn biết thằng cha nó là ai ghê. Nhìn thằng con thôi cũng đã sương sương đoán ra được cái tính của ba nó không phải dạng bình thường.
Thấy anh không định trả lời, nhóc khó chịu. Lần sau nhất định không cho chú ấy ngủ lại nhà nữa. Mẹ Thanh Thanh của nhóc sẽ lại bị lừa mất thôi. Lâm Dương bỏ đi vào nhà tắm, ngó lơ Tiểu Vũ
Nước lạnh, anh cần nước lạnh để dập tắt cơn lửa nóng này. Nó đã cương đến đỉnh điểm, chỉ cần một chút nữa thôi, vậy mà...
- Nhóc con chết tiệt. Mình đã cởϊ qυầи ra rồi đấy. Tức chết thằng Dương này rồi.
" Rầm "
Cánh cửa phòng tắm khoá lại một cách mạnh bạo. Tiểu Vũ cắn răng, hành động này chẳng khác gì đang dằn mặt nhóc không. Lâm Dương bên trong mở vòi sen tắm. Anh để tay lên tường suy nghĩ vớ vẩn gì đó về Thanh Thanh.
Cô ấy thật sự đã lấy chồng ?
Vậy tại sao anh không thấy tay cô đeo nhẫn cưới, trong nhà cũng chả tìm thấy một bức ảnh cưới của hai người. Bọn họ có thể đã ly hôn, hay là chồng cô ấy đi công tác xa. Nam Dực, cô chỉ xem cậu ta như người anh trai thân thiết mà thôi.
Tiểu Vũ chợt nhớ ra bản thân mình cần phải đi học. Nhóc tạm thời không tính toán với Lâm Dương. Mở cửa chuẩn bị đi ra thì đυ.ng phải bà Lâm.
- Ôi cháu yêu của bà, có đau không ?
Tiểu Vũ lắc đầu.
Trễ giờ rồi, nhanh chân xuống ăn sáng còn soạn đồ đến trường nữa.
- Con đi ăn sáng, mẹ Thanh Thanh đang đợi ạ.
- Được được, con đi đi.
Đồng Giai Nhân hôn lên trán nhóc chào tạm biệt cháu nội yêu dấu.
Lâm Dương đang tắm đột nhiên nhớ ra anh không đem đồ thay đến nhà cô. Trời mẹ ơi, rồi lấy gì mang đây. Anh khoá nước, lấy khăn lau người sau đó dùng thêm một cái khăn sạch khác quấn ngang thắt lưng.
Lâm Dương mở cửa bình thản đi ra.
- Thằng con đẻ lộn.
Đồng Giai Nhân vừa nhìn thấy anh là máu lửa dâng trào. Không đợi anh phản ứng bà liền nhào đến dơ tay đấm mạnh vào mặt anh. Lâm Dương vô thức trượt chân ngã về phía sau.
" Rầm "
Ở dưới sảnh,
Thanh Thanh đợi con trai ăn sáng xong, Jonathan không muốn mẹ tắm hộ mình nên nhóc đã tự đi tắm. Sau khi chuẩn bị xong, cô đưa Tiểu Vũ đến trường rồi ghé qua nông trại lấy nguyên liệu.
Khánh Tùng chủ động rửa bát giúp chị gái. Làm xong công việc anh cũng rời nhà đi ra bãi đất trống để lấy xe. Trong nhà chỉ còn có Lâm Dương và bà Lâm. Đồng Giai Nhân xử lí nhẹ tay con trai mình rồi gọi taxi về nhà trước.
Mọi người đã đi hết, bây giờ chỉ còn mình anh. Vì không có đồ mặc, anh mang tạm đồ cũ. Lâm Dương khoá cửa kiểm tra xong cũng lái xe đi. Trên đường đi anh có ghé vào trung tâm thương mại để mua sắm sẵn tiện thay đồ mới luôn.
Lỡ dạo rồi, anh hốt khá nhiều đồ. Chủ yếu là đồ mua cho Thanh Thanh. Đang tính suy nghĩ có nên mua quà tặng Tiểu Vũ hay không thì chạm mặt một người đàn ông tuổi trung niên khá quen.
Lâm Dương không nhớ rõ, anh đã từng gặp qua người này thì phải.
- Tôi nói ông nghe này, con bé Thanh Thanh nhà tôi. Nó hiền lành xinh đẹp lắm, ngoan ngoãn không cần phải chê. Con trai nhà ông, vừa học lên tiến sĩ. Hay là...
- Haha, ông bạn già. Tôi hiểu ý ông, thật ra cũng dễ nói. Thằng con nhà tôi, rất thích con gái ông. Mà lại không dám trực tiếp thổ lộ mới khổ. Nó sợ bị từ chối, Thanh Thanh mặc dù đã có con. Nhưng nó không quan tâm.
Đặng Khương cười tươi nói chuyện với ông bạn.
Lâm Dương không tính định nghe lén đâu, do anh vừa nghe thấy tên Thanh Thanh thì tò mò. Thì ra, người đàn ông đó là ba của cô ấy. Lâu ơi là ơi mới được gặp lại ông ấy.
Cũng đúng thôi, Đặng Khương ít khi ở trong nước. Ông làm ăn ở nước ngoài mấy năm nay. Vài tháng mới về thăm nhà. Do sắp tới đây là sinh nhật của Thanh Thanh và Khánh Tùng nên ông mới sắp xếp thời gian rảnh để về dự tiệc sanh thần của con cái.
Ông Tống vỗ vai Đặng Khương.
- Thằng Việt Trạch nhân cơ hội sinh nhật của Thanh Thanh, muốn tỏ tình làm quen với con gái ông đấy. Ông lo mà giúp nó thành công.
Lâm Dương trợn to mắt.
Nam Dực vẫn chưa bị loại bỏ mà đã có thêm thằng khác. Cô ấy, đào hoa thế. Không được, anh phải ra mặt ngăn cản chuyện này. Thanh Thanh nhất định không thể gần gũi với người đàn ông khác.
- Các bác nói gì vậy, con là chồng chưa cưới của Thanh Thanh.
Lâm Dương để đồ xuống, tự tin di chuyển bước chân đến. Đặng Khương nhìn anh, cậu này là ai. Chồng gì mà chưa cưới của Thanh Thanh. Con bé chỉ có con trai, chứ làm gì có bạn trai đâu ta.
- Cậu bị lộn Thanh Thanh nhà nào, chứ Thanh Thanh nhà tôi chưa từng giới thiệu con rể tương lai cho ba mẹ.
Đặng Khương nói.
Hả, là sao.
" Chưa từng giới thiệu con rể tương lai cho ba mẹ "
Vậy vậy còn chồng của cô ấy. Cái gì vậy, vụ này anh không được hiểu lắm. Chính miệng mẹ anh nói, Thanh Thanh đã lấy chồng, thậm chí còn đi ăn tối ở nhà hàng với anh ta trong thời gian gần đây. Mà giờ, ông ấy lại khẳng định chưa từng gặp mặt con rể.
Ê mà khoan đã, cái cậu thanh niên ở nhà Thanh Thanh. Gọi anh là anh rể. Anh quên chưa hỏi thăm cậu ta gì cả. Lâm Dương vuốt tóc. Là sao, cô ấy có chồng hay là chưa. Còn Tiểu Vũ ở đâu chui ra, có khi nào cô ấy nhận con nuôi không nhỉ ?
- Làm sao mà lộn được, Thanh Thanh họ Đặng. Có mẹ rất hung dữ, có con trai rất láo đấy bác. Đây, con đưa hình cho bác kiểm chứng.
Lâm Dương lấy ip từ trong túi quần mở bộ sưu tập hình ảnh, chọn một bức ảnh chân dung của cô đưa cho ông xem. Đúng là con gái của ông, Đặng Khương nhíu mày.
- Cậu là
- Chồng của Thanh Thanh nè bác. Con rể tương lai nhà bác nè. Đẹp trai không cần phải xét.
Đặng Khương :...
- Nếu cậu có quen biết Thanh Thanh, thì chắc có biết Lâm Dương.
- Trời ơi bác, con Lâm Dương đây. Bạn thân của con gái bác.
- Cậu là Lâm Dương ?
- Dạ phải. Ba cháu là Lâm Đông, Đồng Giai Nhân là mẹ đẻ. Cháu còn có một người anh trai tên Thiên Ân. Bác nhớ ra chưa, hay chưa biết ?
- Có chắc cậu là Lâm Dương không.
- Chắc chắn mà bác.
" Cháu ngoại của ông nhìn cưng chưa kìa. Mà thằng kia đâu, sao không đến thăm con gái tôi. Thanh Thanh mới vừa sinh xong, nó không thèm ngó mặt đến à."
" Thằng Lâm Dương chính là ba của đứa bé. Nó dám gan to lừa con gái ông lên giường. Nó chưa biết Thanh Thanh mang thai, đã đi nhập ngũ quân sự rồi. "
" Bà nói cái gì. Dương con trai của Lâm Đông đấy hả. Thằng bé là bạn thân của Thanh Thanh mà, sao nó có thể. Tôi cứ tưởng..."
" Ông tưởng cái gì, ông từ lúc nên nắm quyền dòng tộc. Công việc bắt đầu nhân lên, bận rộn đến mức hơn 1/2 năm mới về thăm gia đình. Con gái ông, bị thằng Dương chơi mang thai. "
" Tôi mà gặp lại thằng đó, tôi đấm nát mặt. "
Đặng Khương nhớ lại chuyện của quá khứ. Thanh Thanh, tội nghiệp con gái. Mẹ đơn thân nuôi dạy Jonathan khôn lớn. Thằng Dương, bỏ đi quân sự biết bao nhiêu năm trời mới tìm về.
Thật đúng là...
Cái thằng này, không ngờ lại chủ động tìm đến ông đây. Tốt lắm, đỡ tốn công.
Đặng Khương hít một hơi thật sâu, ông khởi động các khớp chân tay. Bỏ rơi Thanh Thanh, lừa lên giường. Còn thừa nhận bản thân là con rể của ông.
- Bác bị đau khớp sao, vậy để con đưa bác đi bệnh viện khám nhé.
Lâm Dương lo lắng cho ba vợ tương lai.
- Thứ lỗi cho tôi. Thật may mắn khi cậu là LÂM DƯƠNG.