Đi ngủ, tôi buồn ngủ rồi.
Thanh Thanh né tránh anh. Điều này làm cho Lâm Dương vô cùng hụt hẫng. Anh nhắm mắt quay người rời đi. Tiểu Vũ thấy vậy liền chạy đến ôm lấy chân anh khóc lớn.
- Đừng đi, chú hứa đêm nay sẽ ngủ với tôi rồi mà.
Lâm Dương kinh ngạc.
Hứa hồi nào, Tiểu Vũ nháy mắt.
- Ôi trời, chú chú đau bụng quá đi con. Mau mau dẫn chú đi tìm nhà vệ sinh.
Thanh Thanh :...
Anh ấy lại diễn. Nhưng mà cô không thể làm gì được anh. Tiểu Vũ muốn ngủ cùng với Lâm Dương. Cô cũng hết cách để ngăn cản. Thanh Thanh thở dài, cứ để cho anh ấy ngủ ở đây một đêm vậy.
Lâm Dương được nhóc đưa đến phòng vệ sinh. Anh lén úp mặt vào bề tường để xem thử Thanh Thanh có theo sau không. Ha, cô ấy không đi theo. Anh vui mừng rạng rỡ, chắc đêm nay anh sẽ ngủ rất ngon.
- Nhà mới lau hồi hôm qua, là ai vào nhà mà không tháo giày dép.
Bên ngoài, Thanh Thanh giọng nói đầy trách móc. Trên sàn nhà in rõ hai dấu giày khác nhau. Một to một nhỏ, nghĩ đến đây thôi thì cô cũng dư sức đoán được ra ai. Lâm Dương đẩy đẩy Tiểu Vũ, nhóc giả vờ ngó lơ.
- Nhanh đi con, không thôi tối nay ngủ ở sofa đấy.
Ý anh là mau tự giác nhận tội và lau sàn nhà đấy. Anh đang diễn cảnh bị đau bụng, làm sao có thể mò ra đó đây. Tiểu Vũ bĩu môi, chú ấy có bị đau bụng đâu. Lâm Dương sốt ruột, cô ấy mà giận một cái là toang đời ngay.
- Không chịu thú nhận phải không? Được, tôi lau sàn.
Thanh Thanh cố tình nhấn mạnh câu cuối. Tiểu Vũ ấm ức chuẩn bị đi ra. Lâm Dương cũng muốn thay nhóc lắm, nhưng mà không được. Anh chạy vào phòng vệ sinh, còn không quên tháo giày đưa cho Tiểu Vũ sẵn cầm ra giúp.
- Chú coi chừng tôi.
Khoảng 20p sau.
- Mẹ, con ngủ với mẹ nhé.
Tiểu Vũ hào hứng nhảy lên giường của Thanh Thanh. Lâm Dương đứng ngay chỗ cửa phòng mặt ngơ. Cái gì vậy, chiếm chỗ anh rồi thì anh ngủ ở đâu. Thanh Thanh thoa kem dưỡng ẩm xong.
Cô chỉnh ngay lại váy ngủ màu hồng phấn hai dây. Vì là đồ ngủ, nên nó mát mẻ và hở nhẹ. Nhưng như thế cũng đủ khiến Lâm Dương phần đó ***** ***. Anh liếʍ liếʍ môi. Thanh Thanh của anh gợi cảm quá.
Tiểu Vũ bò xuống giường đi đến bên mẹ.
- Mẹ thơm quá.
Tay nhóc cố tình để lên vòng ngực của cô. Anh không mù, thằng bé đáng ghét này có phải là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ bản năng đàn ông của anh đây không hả. Thanh Thanh chả thèm nhìn anh mội cái, cô hôn vào má Tiểu Vũ.
- Mẹ, chú kia muốn ngủ với chúng ta.
Lâm Dương dơ tay like like gật đầu.
Đúng rồi đấy con, năn nỉ mẹ Thanh Thanh cho chú được chung giường đi rồi mai chú mua kẹo bánh thưởng cho. Nhóc mặt lạnh, nằm mơ. Cô quay người nhìn anh, anh trưng diện nét mặt vô tội và đáng thương.
- Được chứ.
Tiểu Vũ ngạc nhiên, ấy thế mà mẹ Thanh Thanh lại cho chú ấy ngủ chung. Lâm Dương nghe đến đây thì mắt sáng lên. Cô ấy chắc thương anh rồi, trời ơi vậy là anh có thể ôm cô ngủ ngon trong đêm nay.
- Chú nghĩ chú ôm được mẹ tôi à, đừng có mà ngáo. Tôi đạp chú lọt giường đấy, cẩn thận một chút đi.
Cậu lại hung dữ.
Lâm Dương :...
Thằng bé đó mà là con trai anh thì anh không biết phải chơi với nhóc sao luôn. Thanh Thanh một khi đã ngủ đảm bảo không biết trời trăng mây đất gì đâu. Lâm Dương hiểu cô mà, nhưng...
Tiểu Vũ vênh mặt kiêu ngạo.
Cái thằng bé đáo để này giống như bức tường ngăn cản biên giới của anh và cô.
Ba người ơi, hình như mọi đã người bỏ quên ai đó rồi.