Bạn Thân Là Chồng Tôi

Chương 14

- Dương, anh về rồi. Bác gái muốn cho em ra nhà kho ngủ.

Lạc Tuyết Nhi nũng nịu lay lay cánh tay anh. Lâm Dương thật sự buồn nôn với cái giọng này của cô ta. Muốn được ở bên cạnh với Thanh Thanh lâu hơn một chút, vậy mà con trai của cô ấy không cho phép.

Bà Lâm tay cầm ly sữa nóng trong bếp ngó ra. Cho cái thể loại như ả được bà cho ở ké chứng tỏ bà đây quá hiền đức lắm rồi. Còn bày trò muốn lôi thằng Dương lên giường. Cũng may nó mang danh con trai của Đồng Giai Nhân bà đây.

Lâm Dương hất mạnh tay Lạc Tuyết Nhi. Lớn giọng nói làm cho cô ta sợ hãi.

- Tôi thuê cô làm bạn, not bạn giường.

Anh nói xong thì bỏ đi thẳng lên phòng ngủ khác. Không ngủ ở phòng cũ nữa, có mùi của người phụ nữ khác. Anh ngủ sợ gặp ác mộng. Bà Lâm đặt ly sữa uống được một nửa xuống bàn.

- Cho tiền này, cô thuê khách sạn ngủ đi. Nhà kho chuột gián không, thích thì cứ tiến đến. Không cấm.

Lạc Tuyết Nhi căm hận nhìn bà. Đây không khác gì xem cô ta là kẻ ăn mày à. Bà ta quá đáng rồi đấy. Lâm Dương lạnh tình với ả như thế, làm sao có thể bày mưu dụ dỗ anh được.

Đồng Giai Nhân ném cái thẻ ngân hàng vào mặt Lạc Tuyết Nhi. Muốn quyến rủ thằng con trai thứ của bà, không có dễ như đuổi chó đâu nhá. Thanh Thanh tính nết hiền lành, bảo gì nghe đó. Bởi thế mới bị thằng Dương lừa lên giường.

Còn cô ta, vai phản diện thể hiện rõ qua từng nét mặt luôn kìa.

- Cháu sợ lạnh, đêm nay ngủ ở phòng khách tạm cũng được.

Nghĩa sao kêu cô ta vô nhà kho chung sàn với chuột gián. Bà ta có bị điên không. Thật khó chịu.

Ha, muốn ngủ ở phòng khách. Cũng được, nhưng sáng mai lại phải tốn tiền mua ghế mới. Bà Lâm thở dài đỡ trán. Lấy tiền thằng Dương trả. Tại do nó đem " rác " về nhà mà. Kêu Thiên Ân cho người đến khử trùng cho sạch luôn.

Thấy bà không nói gì, Lạc Tuyết Nhi bực bội đi đến phòng khách. Không cho, cô ta cũng ngủ. Bà ta không khác gì cái thứ thần kinh trốn trại. Lâm Dương, anh cứ đợi đấy. Anh chỉ thuộc về cô ta.

"Cháu sợ lạnh, đêm nay ngủ ở phòng khách tạm cũng được."

Ả hồ ly đó sợ lạnh à, bà Lâm ngẩng đầu cười cười nhớ ra chuyện này. Mới cách đây vài hôm trước, bà mới thay máy lạnh mới ở phòng khách. Còn mua thêm một cái nữa chứ.

Hahahaha.

Nhà Thanh Thanh.

Tiểu Vũ ngủ say, cô từ từ đắp chăn kĩ cho con. Thằng bé càng lớn càng giống Lâm Dương. Biết là không thể che giấu chuyện này được bao lâu.

Thanh Thanh không biết phải tính sao, thôi kệ đi.

Cô rời khỏi phòng ngủ Tiểu Vũ.

Đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đổ nhạc chuông. Là số của bác Lâm, giờ này rồi mà bác ấy còn gọi cho cô không biết có chuyện gì hay không. Thanh Thanh nghe máy.

"Không xong rồi Thanh con, mẹ bị thằng Dương nhốt trong phòng ngủ ở tận tầng ba. Con mau qua đây cứu mẹ với. Huhuhu, thằng con mất dậy, dám chơi xấu mẹ nó. Thật là nuôi tốn cơm tốn nước."

Thanh Thanh sốt ruột.

Cô không nghĩ gì nhiều, liền chạy vào phòng mang đồ ấm. Ở nhà chỉ có cô và Tiểu Vũ. Mẹ Thanh Thanh đang ở nông trại. Giờ phải làm sao đây. Không thể để cho con trai ở nhà một mình được.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa rung. Thanh Thanh đi xuống nhìn qua màn hình, là anh Thiên Ân. Cô vội vàng mở cửa. Lâm Thiên Ân mỉm cười không biết nói gì.

Mẹ anh kêu anh qua nhà Thanh Thanh. Anh đang đi tuần tra quanh khu, sẵn tiện nghe lời mẹ qua đây luôn.

- Anh đến đúng lúc quá, em nhờ anh trông nhà và Tiểu Vũ giúp em.

Thanh Thanh mang lẹ giày rồi rời đi. Lâm Thiên Ân khát nước, cởi giày đóng cửa cẩn thận sau đó tìm đến tủ lạnh lấy nước uống.

Nhà họ Lâm.

Thanh Thanh được bà Lâm cho chìa khoá nhà, nên cô rất dễ để vào trong. Bên trong chỉ có ánh đèn trần, cô đóng cửa. Theo lời bác ấy nói, Lâm Dương nhốt bà ở trên tầng ba.

Thanh Thanh đi thang máy.

Đến nơi, cô đi đến phòng ngủ. Trên tầng ba chỉ có một phòng ngủ duy nhất. Chắc là cái này rồi, Thanh Thanh mở cửa vào bên trong. Cửa không khoá, chuyện này là sao.

" Rầm "

Cánh cửa đột nhiên đóng lại. Thanh Thanh mất hồn đập cửa.

- Ai mà ồn ào quá.

Lâm Dương đang ngủ thì có tiếng động làm anh tỉnh giấc.

Thanh Thanh che miệng, anh ấy đổi phòng ngủ từ khi nào. Thôi chết, tại sao cửa không mở. Cô bối rối vặn tay nắm cửa. Không mở được, thiệt tình cái cửa này bị hư rồi à.

Bên ngoài.

- Tội lỗi quá.

Bà Lâm thì thầm.

Bà cất chìa khoá phòng vào túi quần. Thanh Thanh đáng thương của mẹ, đừng trách mẹ nha con dâu. Tội mẹ lắm. Đồng Giai Nhân xuống phòng khách. Tối nay chắc ngủ không được rồi vì bà đây phải hoàn thành một trách nhiệm quan trọng của một người mẹ chồng.

Chơi hết mana với trà xanh.

Trong phòng.

Thanh Thanh người đổ đầy mồ hôi. Lâm Dương thấy có bóng người ở gần cửa ra vào. Anh vô cùng cảnh giác, là Lạc Tuyết Nhi? Cô ta dám gan to mò lên đến tận đây luôn à.

Anh tiến gần lại đó kéo tay. Thanh Thanh hoảng sợ quay mặt đối diện với Lâm Dương.

- Thanh Thanh.

Giây phút nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của cô. Anh có chút bất ngờ nhưng lại vô cùng mừng rỡ, không muốn biết nguyên nhân vì sao cô ấy lại đến nhà anh vào lúc khuya này. Lâm Dương chủ động hôn lấy môi Thanh Thanh.

Trong ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, hai bóng người một nam một nữ hôn nhau, tạo ra một khung cảnh rất lãng mạn. Lâm Dương vòng tay qua eo cô. Thanh Thanh chống hai tay lên ngực anh.

Không hiểu sao cô không thể kiềm chế bản thân mình. Nụ hôn của anh ấy, cứ cuốn lấy cô, không một lối thoát ra...

Bà Lâm ở bên dưới sảnh cười thầm.

- Mau kiếm thêm đứa cháu cho bà yêu thương. Để Tiểu Vũ có thêm em.

Hai đứa tới khúc nào rồi ta, cởϊ qυầи áo ra chưa hay là còn thơm môi nồng nhiệt.

Đồng Giai Nhân đoán mò.