Bác sĩ Thẩm trông có vẻ lạnh lùng, muốn tiếp cận cũng rất khó. Hơn nữa, xem ra đêm nay thân phận minh tinh của nàng chẳng có tí tác động đặc biệt gì đến bác sĩ Thẩm. Hoặc nói cách khác, vị bác sĩ kia cũng chẳng nể mặt nàng là minh tinh mà đối xử đặc biệt với nàng hơn.
Thậm chí nàng còn không biết bác sĩ Thẩm thích đàn ông hay phụ nữ.
Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lưu Tuy: "Chị Lưu, em đã khám xong rồi."
Với tư cách là người đại diện, cô ấy luôn túc trực 24/24. Chuông vừa reo chưa đầy một tiếng, cô ấy đã nhấc máy: "Ừm, chị biết rồi. Thẩm An cũng đã nói với chị, vả lại Vu Chiêu cũng vừa gọi đến."
"Vâng, vậy được rồi, em chỉ sợ chị lo lắng thôi."
"Được rồi, chị hiểu rồi. Nếu không có việc gì thì em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải quay phim nữa." Nói xong, cô ấy định cúp máy.
Cố Cấm nhanh chóng ngăn Lưu Tuy lại: "Đợi một chút, đợi một chút. Chị Lưu, em muốn hỏi chị một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Hôm nay, vị bác sĩ kia..." Nàng chừa lại vế sau cho Lưu Tuy tiếp lời.
Lưu Tuy không nghĩ gì nhiều. Cô ấy cho rằng Cố Cấm đang sợ Thẩm An sẽ bép xép: "Thẩm An là bạn của chị, em yên tâm, cậu ấy sẽ không nói bậy bạ gì đâu."
"Vâng, vậy thì tốt rồi. Em sợ cô ấy nói linh tinh với người ngoài sẽ gây rắc rối cho chúng ta."
"Yên tâm, cậu ấy không phải là người như vậy."
"À, trông cô ấy đẹp như thế, vậy đã có bạn trai chưa?" Cuộc trò chuyện cũng gần kết thúc, Cố Cấm nhanh chóng hỏi chủ đề chính.
"Có lẽ là chưa. Chị chưa nghe cậu ấy nói, nhưng em cũng không cần quá để tâm đến cậu ấy đâu. Cậu ấy không thích yêu đương, có rất nhiều người đã giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đã từ chối hết, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp." Lưu Tuy biết Cố Cấm đang nghĩ gì, nên muốn nói rõ với nàng trước.
"Trước đây cô ấy chưa từng yêu đương sao?"
"Chưa. Em đừng nghĩ về chuyện này nữa."
"Được rồi, được rồi, em không nghĩ nữa, em chỉ muốn hỏi một chút thôi. Chị Lưu nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé." Khi đã đạt được thứ mình muốn, Cố Cấm nhanh chóng cúp điện thoại khi đối phương vừa đáp lại lời chúc ngủ ngon.
Chưa từng yêu đương, nên cong hay thẳng vẫn là điều không thể biết trước.
Chỉ cần không xác nhận mình thẳng thì quá tốt rồi.
Nàng nghĩ về Thẩm An. Vừa rồi cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo ngăn nắp. Hiện tại nghĩ lại, trông cô tràn đầy khí chất cấm dục, điều này càng khiến Cố Cấm muốn cưa cẩm cô hơn.
Bước đầu tiên để cưa đổ vị bác sĩ này, là tạo ấn tượng tốt với cô.
Nàng mở hộp thoại chat của vị bác sĩ kia lên, chỉ có tin nhắn hệ thống cả hai đã thêm bạn. Nàng nhanh chóng gõ câu đầu tiên trong cuộc đối thoại giữa cả hai: "Bác sĩ, cảm ơn."
Vị bác sĩ kia không biết nàng bị làm sao nên tạm thời không trả lời. Nàng cũng không muốn gửi tin nhắn thứ hai đến, nếu như vậy thì ý tứ quá rõ ràng, nàng vẫn nên chậm lại một chút.
Ngày mai vẫn còn phải quay phim. Cố Cấm cũng không muốn chờ đợi nữa, nàng uống thuốc, đặt điện thoại xuống rồi ngủ thϊếp đi.
Có thể là do nàng vừa mới thủ da^ʍ nên dù cơ thể còn khá khó chịu nhưng nàng vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, điều đầu tiên nàng làm là kiểm tra điện thoại di động. Vị bác sĩ kia đã trả lời, nhưng tin nhắn rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn vài ba chữ: "Không cần khách sáo."
Cố Cấm lựa chọn không trả lời dựa trên nguyên tắc không cần quá rõ ràng. Hơn nữa, thời gian buổi sáng rất gấp rút, nàng không có thời gian để trò chuyện cùng bác sĩ sau khi trả lời tin nhắn. Nàng lựa chọn không nói thêm gì nữa, để dành thời gian chuyện trò cho dịp khác thuận lợi hơn.
Có thể là do đêm qua đổ mồ hôi, nên buổi sáng thức dậy, nàng không cảm thấy khó chịu gì cả. Sau khi ăn sáng xong, nàng nhanh chóng đến trường quay.
Sau khi lên xe bảo mẫu, nàng cầm lòng chẳng đặng, nhanh chóng gửi tin nhắn đến cho Thẩm An: "Bác sĩ Thẩm, cảm ơn cô, bệnh cảm của tôi đã khỏi hẳn rồi." Lần này, Thẩm An không để Cố Cấm đợi quá lâu, cô trả lời lại chỉ sau vài phút: "Cô Cố khách sáo rồi. Nếu đã khỏi bệnh thì tốt quá, nhớ chú ý giữ ấm."
Làm bác sĩ chính là như vậy. Cho dù là hoàn cảnh gì đi chăng nữa, bạn đều phải dặn dò thêm một hai câu.
Cố Cấm nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhanh chóng đánh chữ: "Đêm hôm qua muộn như vậy mà tôi còn làm phiền bác sĩ Thẩm, không biết tôi có thể mời cô một bữa cơm không?"
Thẩm An thoáng ngạc nhiên. Những người nổi tiếng đều rảnh rỗi như vậy sao? Nhưng có lẽ đây chỉ là phép lịch sự. Có lẽ nàng sợ cô sẽ nói vớ vẩn với người ngoài và muốn giữ gìn hình tượng của bản thân.
"Không cần đâu, tôi chỉ giúp đỡ Lưu Tuy thôi."
"Cần chứ, ngày mốt cô có thời gian không? Chúng ta ăn tối cùng nhau nhé?"
Thời gian đã định, xem ra cũng không cần quá khách sáo. Dù sao tình bạn cũng không mấy đậm sâu, cô cũng không có ý định ôm đùi minh tinh, nên cũng không có ý định đi.
"Thật sự không cần."
"Vậy là có thời gian rồi. Tối mốt chúng ta đi ăn ở nhà hàng Red House nhé? Tôi sẽ nhờ trợ lý đặt chỗ trước."
Thẩm An: "..."
Cô gái này có chuyện gì vậy, nghe không hiểu rằng cô đang từ chối sao?
Cô tạm thời không muốn trả lời vì nghĩ rằng làm như thế sẽ được xem là từ chối.
Mười phút sau, thông báo tin nhắn lại vang lên. Thẩm An lấy điện thoại ra, vẫn là tin nhắn từ Cố Cấm.
"Bác sĩ Thẩm, địa điểm đã được đặt trước rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà hàng Red House lúc bảy giờ ngày mốt."
À, lần này không cần hỏi gì cả, chỉ trực tiếp đưa ra quyết định.
Việc từ chối không hợp lệ. Bên kia nhiệt tình như vậy, Thẩm An chỉ có thể đồng ý. "Được."
Người bên kia nhanh chóng trả lời: "Vậy...bác sĩ Thẩm, hẹn gặp cô vào tối mốt."
Sau khi gửi tin nhắn, Cố Cấm ném điện thoại sang một bên, cố gắng ổn định tâm trạng, nhưng lại nhận ra rằng nàng không tài nào kìm được niềm vui đang trào dâng khắp cõi lòng.
Bác sĩ Thẩm đã đồng ý với nàng rồi!
Chỉ là một vài từ, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Nàng đứng dậy và nhìn vào gương. Quả nhiên, người trong gương đang nhếch khóe môi lên.