Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 2: Bác sĩ Thẩm, thêm WeChat nhé!

Nàng nhìn vào bàn tay của Thẩm An một cách đầy mê mẩn, đến mức bàn tay đang giơ lên ngừng lại giữa không trung một lúc lâu nhưng vẫn không hay biết gì.

“Cô Cố?” Thẩm An lắc lắc nhiệt kế.

Lúc này, Cố Cấm mới phản ứng lại. Nàng đỏ mặt, sau đó vội vàng nhận lấy nhiệt kế và kẹp vào nách rồi ho khan hai tiếng một cách mất tự nhiên: "Ngại quá."

Thẩm An không để tâm, nhưng lại cảm thấy nàng có chút kỳ quái. Gương mặt vốn đã đỏ ửng của nàng dường như lại càng thêm đỏ hơn: "Không có gì, đo nhanh đi."

Bước tiếp theo chỉ cần đợi thời gian, không còn gì để nói. Thẩm An lấy điện thoại di động trong túi xách ra, gửi tin nhắn cho Lưu Tuy và nói với cô ấy rằng cô đã đến nơi. Chắc có lẽ Cố Cấm chỉ phát sốt, nên không cần lo lắng.

Sau đó, cô kiểm tra xem có bất kỳ tin nhắn nào khác cần trả lời hay không.

Vào lúc Thẩm An nghịch điện thoại di động, Cố Cấm liền nhìn chằm chằm vào cô.

Hay nói một cách chính xác hơn, là đang nhìn vào bàn tay của cô.

Cố Cấm đã từng nhìn thấy vô số mỹ nam mỹ nữ trong giới giải trí. Tuy gương mặt của Thẩm An rất ưa nhìn, nhưng cũng không đến mức quá kinh ngạc. Chỉ có điều, đôi bàn tay của cô đã khiến nàng có ấn tượng sâu sắc.

Trong mắt Cố Cấm, đôi bàn tay này cực kỳ hoàn hảo, khiến nàng không tài nào rời mắt được.

Năm phút sau, Thẩm An cất điện thoại đi: "Đưa nhiệt kế cho tôi."

Cố Cấm ngoan ngoãn lấy nhiệt kế ra cho cô xem. Cô liếc nhìn, sau đó vừa xoay người lấy thuốc từ trong túi ra, vừa nói: "37,8 °C, nhiệt độ không cao lắm, sốt nhẹ, không cần đến bệnh viện. Tôi sẽ lấy thuốc cho cô, cô chỉ cần uống rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ cảm thấy khỏe hơn thôi."

Trước khi đến, Lưu Tuy đã nói sơ với cô rằng có lẽ nàng chỉ bị cảm nên cô cứ việc mang thuốc theo khi đến đây.

Cô lấy một vài hộp thuốc trong túi ra và nói với Vu Chiêu: "Cái này, mỗi lần hai viên." Cô giơ một trong những hộp thuốc lên.

Làm sao đại minh tinh có thể nhớ đến những chuyện vặt vãnh này? Thẩm An không muốn nói quá nhiều lần, vì vậy đã trực tiếp nói cho Vu Chiêu.

Vu Chiêu cũng phối hợp rất tốt. Cô ấy vừa nghe vừa lấy bút ra, viết viết vẽ vẽ lên hộp thuốc để ghi chú loại nào nên uống và uống bao nhiêu.

Cả hai đều đang tập trung, không ai để ý rằng Cố Cấm đang nhìn chằm chằm vào đôi tay đang cầm hộp thuốc của Thẩm An, thậm chí còn vô thức liếʍ môi.

Khi nói xong những điều cần ghi nhớ, Thẩm An cảm thấy không còn việc gì nữa, hiện tại trời cũng đã khuya, không nên ở lại thêm, nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị bước ra ngoài.

Cô vừa đeo túi lên lưng, Cố Cấm liền vội vàng nói: "Mà này... bác sĩ, tôi có thể thêm WeChat của cô không?"

Thẩm An khá ngạc nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô thấy người nổi tiếng yêu cầu thêm WeChat, nhưng cô thực sự không muốn làm như thế: "Không cần đâu, tôi đến đây chỉ vì ở gần nên tiện đường, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa."

Cố Cấm: "..."

Đây là lần đầu tiên nàng yêu cầu thêm WeChat và bị từ chối.

"Thật ngại quá, có lẽ vì thân phận nên tôi không tiện ra vào bệnh viện quá nhiều lần. Tôi muốn thêm WeChat của cô để nếu sau này cảm thấy không thoải mái, tôi có thể nhờ tư vấn một chút."

Thẩm An im lặng, không nói gì.

Cố Cấm cắn cắn môi: "Cô yên tâm, tôi sẽ trả phí tư vấn cho cô."

Thẩm An: "..."

Thẩm An nhìn lại cách ăn mặc của mình, trông cô rất bần sao?

Cô không thiếu tiền, nhưng rõ ràng đại minh tinh trước mặt rất kiên trì.

Thẩm An chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, mở mã QR WeChat, vừa đưa cho Cố Cấm vừa nói: "Không cần trả phí. Lưu Tuy là bạn của tôi, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì cứ việc hỏi tôi, cứ xem như tôi đang giúp cậu ấy một tay đi."

Cố Cấm đã chuẩn bị sẵn việc quét mã QR từ rất sớm. Nàng nhanh chóng quét WeChat của Thẩm An, sau đó nhấp vào nút Thêm.

Nickname WeChat của Thẩm An rất đơn giản, chỉ là tên riêng của cô – Thẩm An.

Trông thẳng thắn và đơn giản như con người của cô.

Nhưng thật ra, cô rất lười để tâm đến những vấn đề này.

Nàng cười híp mắt khi thấy Thẩm An đồng ý lời mời kết bạn. Nàng nhanh chóng cất điện thoại di động đi, ngập ngừng hỏi: "Bác sĩ Thẩm?"

Thẩm An gật đầu.

Thật sự không còn việc gì để giữ Thẩm An lại, Cố Cẩm cảm thấy nuối tiếc, nhưng không còn cách nào khác, đành phải buông tay: "Cảm ơn bác sĩ Thẩm, đi đường cẩn thận nhé."

Thẩm An lại tiếp tục gật đầu: "Không có gì."

Vu Chiêu tiện đường nên đã tiễn Thẩm An đi, chỉ còn lại một mình Cố Cấm trong phòng, âm thầm hồi tưởng lại dư vị đã qua.

Đôi tay kia thật sự rất đẹp...