Ta Có Ba Ngàn Đại Thế Giới

Chương 17: Hù Chết Người 2

Nhã Lỵ nhịn không được đi lên nhìn, Tô Kỷ Niên làm một bộ trà cụ, mua chút trà trong bảo tháp Vị Diện, giờ phút này đang pha trà, Tô Kỷ Niên không lên tiếng, dùng chén trà nho nhỏ rót cho Nhã Lỵ một chén.

‘’Nếm thử xem.’’

Tô Kỷ Niên thật sự là chịu không nổi trà của thế giới này, thứ kia cũng gọi lá trà sao?

Chỉ là mùi gỗ mục nát ngâm trong nước thôi, được chứ?

Nhã Lỵ là một người thích thưởng thức trà, giờ phút này nàng đã sớm nhịn không được, vội vàng bưng chén trà nho nhỏ này lên, chén trà vào tay bóng loáng vô cùng, Nhã Lỵ có chút kinh hỉ nhìn chén trà này, cái chén màu trắng sữa càng đẹp mắt, bên ngoài còn có một loại hoa văn màu xanh, làm người ta cảm giác được bộ trà cụ này đều là bảo vật vô giá.

Không biết rốt cuộc là vật liệu gì làm, dù sao Nhã Lỵ cũng chưa từng thấy qua, liếc mắt nhìn lại nước trà trong này, trong suốt vô cùng, một loại mùi thơm ngát mê người bay tới, ngửi một ngụm cũng cảm giác linh hồn toàn thân giống như đều bị tẩy rửa.

Bên tai phảng phất truyền đến một loại tiếng đàn nước chảy, giống như đặt mình dưới trời xanh, đỉnh mây trắng, làm người ta thoải mái không nói lên lời.

Nhã Lỵ không khách khí, trực tiếp thưởng thức một ngụm trà.

Chỉ một ngụm nước trà này vào miệng, cả người Nhã Lỵ tựa như bị điện giật.

‘’Trà nãy cũng không tệ lắm’’

Tô Kỷ Niên cũng thưởng thức một ngụm, chợt lắc đầu: "Nếu chất lượng nước tốt hơn một chút thì tốt rồi.’’

‘’Trà này "Nhã Lỵ lúc này hoàn toàn quên mình tới đây là làm gì, loại nước trà này hoàn toàn thuyết phục Nhã Lỵ, loại mùi thơm ngát này nàng chưa bao giờ lĩnh hội qua, vào miệng chính là làm cho người ta phảng phất đổi một mảnh thiên địa, vào cổ họng mềm nhẹ, miệng lưỡi lưu hương, làm cho người ta thần Thanh khí sảng.

nàng cũng thu thập không ít lá trà ngon ở nhà, nước trà nàng vừa mới uống ở đó chính là lá trà tốt nhất của nàng, bình thường đều luyến tiếc lấy ra uống, nhưng so với lá trà Tô Kỷ Niên lấy ra, quả thực ngay cả nước rửa chân cũng không tính là a.

‘’Ngươi nói trà này gọi là gì?’’

Nhã Lỵ không nhịn được hỏi.

‘’Mao Tiêm. "Tô Kỷ Niên thản nhiên nói:" Còn có một cái tên là hù chết người.’’

‘’Hù chết người ?’’

Nhã Lỵ lại rót cho mình một ly, thưởng thức một ngụm, đối với Nhã Lỵ mà nói, đây quả thực là một loại hưởng thụ vô thượng.

Uống trà này, sau này còn uống trà khác thế nào?

‘’Hội trưởng Nhã Lỵ, Ta tìm ngươi tới là muốn nói chuyện với ngươi về tôm hùm.’’

Tô Kỷ trẻ tuổi cười nói.

Nghe được ba chữ tôm hùm, trong ánh mắt Nhã Lỵ lập tức bắn ra hào quang khôn khéo, đặt chén trà trong tay xuống, Nhã Lỵ mỉm cười, cho dù là nước trà có ngon hơn nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đàm phán chuyên nghiệp của nàng, hôm nay nàng muốn đem giá cả tôm hùm ép xuống.

‘’Thiên Vân thương hội chúng ta vẫn có thể tiếp tục thu tôm hùm, chỉ là giá cả này, ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện lại.’’

Nhã Lỵ nhìn chằm chằm vào mắt Tô Kỷ Niên, nàng đã dự cảm được từ trên mặt Tô Kỷ Niên nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ hoặc là phẫn nộ.

Chỉ là để cho Nhã Lỵ không nghĩ tới chính là, hai loại cảm xúc này nàng cư nhiên một loại cũng không có nhìn thấy.

‘’Tôm hùm nhỏ ta định không tiếp tục bán cho các ngươi.’’

Tô Kỷ Niên nói ra lời kinh người.