Ta Có Ba Ngàn Đại Thế Giới

Chương 10: Tam Đương Gia Hắc Lang Trại 1

‘’Phía trước là phủ thành chủ, không thể tới gần!’’

Giờ phút này một đạo thân ảnh đi ra, người này mặc áo giáp màu bạc, sắc mặt ngưng trọng, chính là một người trung niên, trong tay một cây trường thương uy phong lẫm liệt, hộ vệ chung quanh nhìn thấy người này, đều nhanh chóng tôn hô một tiếng: "Thống lĩnh"

Người này chính là thống lĩnh hộ vệ của Vong Không thành, tên là Ngọ Tam Giang.

‘’Cách Ngày trả tiền còn có hai ngày, Hồ Tam đương gia hôm nay sẽ tới, có phải nhớ nhầm ngày không? ‘’"Ngọ Tam Giang lạnh lùng nhìn Hồ Thiết Sơn.

"Ngày"

Hồ Thiết Sơn lại là không có chút ý tứ dừng lại nào, chiến mã tiếp tục tại đi tới, đồng thời nói: "Ngày nào trả tiền, tự nhiên là ta định đoạt, ta nói hôm nay trả, hôm nay nhất định phải trả!"

‘’Ngươi đây là không nói đạo lý. "Ngọ Tam Giang trầm giọng nói.

‘’Phân rõ phải trái ha ha, ta chính là lý!’’

Người Hắc Lang Trại nghe nói như thế cũng không nhịn được cười ha hả.

‘’Hồ Thiết Sơn ngươi nếu là lại tiến lên, ta sẽ xuất thủ ngăn cản ngươi!’’

Nhìn thấy Hồ Thiết Sơn không có chút ý tứ muốn dừng lại, sắc mặt Ngọ Tam Giang trầm xuống, trong tay trường thương chuyển mãnh liệt một cái, đồng thời một cỗ đấu khí tràn ngập đến bên trên trường thương kia.

‘’Ngăn ta lại ?’’

trên mặt Hồ Thiết Sơn mang theo khinh thường nhàn nhạt: "Chỉ bằng ngươi hôm nay nếu là Tô Nguyệt ở chỗ này, ta cam bái hạ phong, nhưng là ngươi còn không có tư cách này"

‘’Vậy thử xem! ‘’

Giờ khắc này Ngọ Tam Giang cũng là lửa giận bốc lên, trường thương trong tay lập tức xuất thủ, quấn quanh đấu khí ở trên trường thương, một thương này thậm chí có một loại cảm giác xé rách âm thanh, Thanh âm kia cắt qua bên tai, thẳng đến cổ họng Hồ Thiết Sơn mà tới

ánh mắt Hồ Thiết Sơn trầm xuống, khóe miệng lại lộ ra một tia cười lạnh, theo hắn xem ra, Ngọ Tam Giang này chính là không biết tự lượng sức mình.

Hồ Thiết Sơn cũng không có binh khí, bởi vì danh khí những năm này của hắn đều là dựa vào một đôi nắm đấm cho đánh ra.

Oanh!

Một quyền đánh ra, giống như đem không khí đều cho chấn động, một quyền này trực tiếp nện tới trên trường thương của Ngọ Tam Giang.

Lực đạo kinh người.

Cái loại cảm giác lực lượng trầm hàn nhập giang này làm cho Ngọ Tam Giang cảm giác cơ hồ muốn cầm không được trường thương trong tay mình, nhất thời trầm xuống, đồng thời thân ảnh ngồi ở trên ngựa của Hồ Thiết Sơn khẽ động, quyền phong bá đạo đến cực điểm

Cảm nhận được mạnh mẽ của một quyền này, sắc mặt Ngọ Tam Giang đại biến, hắn đương nhiên biết quyền kình của Hồ Thiết Sơn kinh người, đấu khí hùng hồn kia nương theo quyền phong, sợ là một quyền cũng có thể làm cho mình trọng thương, cho nên giờ khắc này, Ngọ Tam Giang trực tiếp đem trường thương trong tay buông ra, một khắc sau, một quyền kia lại đem trường thương của Ngọ Tam Giang đập cong xuống.

Đồng thời quyền phong kia trùng kích lên, Ngọ Tam Giang dùng song chưởng nghênh đón.

Phanh!

Phát ra một tiếng vang nặng nề, Ngọ Tam Giang nhất thời cảm giác được hai tay mình tê dại, cánh tay đều bị chấn động đến sắp không còn tri giác.

lộp bộp lộp bộp!

Ngọ Tam Giang hung hăng bạo lui ra ngoài, sắc mặt tái nhợt vô cùng, thực lực của hắn đích xác là yếu hơn rất nhiều so với Hồ Thiết Sơn, trình độ cường hoành đấu khí của Hồ Thiết Sơn đều phải nhanh đạt tới cảnh giới xuất thể, thật đáng sợ.

tất cả hộ vệ Chung quanh đều nhìn trợn tròn mắt, Hồ Thiết Sơn này vậy mà mạnh mẽ như vậy, mạnh như thống lĩnh hộ vệ của bọn họ, vậy mà không cách nào giao thủ qua một chiêu.

Còn có trường thương do gang thép chế tạo lại bị một quyền đập cong, đây là nghiêm túc sao?

‘’Trả lại cho ngươi.’’

Hồ Thiết Sơn cười lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, trường thương cong xuống giờ phút này trực tiếp bị một chưởng này đánh bay, thẳng đến Ngọ Tam Giang mà đi.

Xuy!

Trường thương tựa như một mũi tên sắc bén lao về phía Ngọ Tam Giang, lực đạo mạnh mẽ kia quả thực khiến người ta líu lưỡi.

giờ phút này Ngọ Tam Giang cảm giác được tử vong uy hϊếp, một thương này sợ là áo giáp trên người hắn ngăn không được.

"Tạm biệt vợ và nữ nhi đáng yêu của Ta."

giờ phút này Ngọ Tam Giang đã nhận mệnh, hắn vừa mới bị một quyền kia chấn thương, đến bây giờ hai tay đều không có cách nào nâng lên, thân thể cũng hoàn toàn tránh không thoát một thương này.

Nhưng mà vừa lúc đó, một đạo thân ảnh lại là chợt xuất hiện ở trước mặt Ngọ Tam Giang, đó là thân ảnh một người thiếu niên, tuy rằng chỉ là nhìn thấy là bóng lưng, nhưng là Ngọ Tam Giang lập tức nhận ra, người này là Tô Kỷ Niên

Thành chủ!