Ta Có Ba Ngàn Đại Thế Giới

Chương 1: Bắt Đầu Chính Là Người Mắc Nợ

"Cuối cùng lại cho các ngươi kỳ hạn bảy ngày, hoặc là trả tiền, hoặc là giao ra cô nương bên người thành chủ các ngươi kia, nếu không đừng trách ta Hắc Lang trại tàn sát các ngươi Vong Không thành, để cho toàn thành bách tính cho các ngươi chôn cùng!"

Ngoài Vong Không thành, một đội thiết kỵ bỏ lại lời tàn nhẫn, xoay người nghênh ngang rời đi.

Trong phủ thành chủ.

Tô Kỷ Niên ngồi ở trên ghế, hắn liền như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, chính mình đang thưởng thức từ một cái thanh đồng tiểu tháp bên đường mua về, như thế nào vô duyên vô cớ liền hôn mê bất tỉnh, sau đó tỉnh lại liền xuyên qua đến cái địa phương gọi là Tinh Hải đại lục.

Hơn nữa xuyên việt đến trên người cùng tên, còn trở thành cái gì Vong Không thành thành chủ?

Làm thành chủ cũng có thể, không nói tài phú vô hạn, mỹ nữ như mây, người người kính ngưỡng còn chưa tính, còn mẹ nó thiếu nợ một đống.

Gặp phải một lão cha ham cờ bạc như mạng, sau khi thiếu nợ, hắn buông tay đi về phía tây, vị trí thành chủ giao cho Tô Kỷ Niên, sau đó nợ tự nhiên cũng rơi xuống trên đầu Tô Kỷ Niên.

Hắc Lang trại là sơn trại cường đại nhất xung quanh đây, thiết kỵ trong sơn trại hung mãnh, quả thực có thể so với một đội quân nhỏ, mà Vong Không thành thì sao?

Chữ cũng như tên, từ sau khi xảy ra chuyện, một bộ phận dân chúng đều chạy đi chạy nạn, ngay cả đội hộ vệ cũng không còn lại mấy người.

Kho bạc trong thành đã thấy đáy, lúc trước lại hàng lâm một hồi tai họa, hại bách tính không thu hoạch được hạt nào, hiện giờ rất nhiều người cũng đã muốn chết đói, Tô Kỷ Niên cảm giác mình vừa xuyên việt tới, thành chủ này lập tức sẽ làm đến nhân mạng.

Theo Tô Kỷ Niên xuyên qua tới, chính là cái tháp nhỏ bằng đồng thau này, đeo ở trên cổ Tô Kỷ Niên, Tô Kỷ Niên nghiên cứu thật lâu, mới phát hiện ý thức của mình dĩ nhiên có thể tiến vào trong tháp nhỏ này.

Trong cái tháp nhỏ này cất giấu ba ngàn thế giới, từ thấp đẳng thế giới đến cao đẳng thế giới, chia làm rất nhiều tầng, nếu là mở ra, chính là có thể mua sắm đồ vật bên trong.

Nhưng là khi Tô Kỷ Niên muốn mở ra tầng thứ nhất, lại phát hiện vật này cần mười kim tệ mới có thể mở ra.

Hiện giờ mười kim tệ đối với Tô Kỷ Niên mà nói không khác gì một khoản tiền lớn!

Tô Kỷ Niên nhịn không được muốn chửi đổng, kiếp trước chính mình liền luôn vì tiền phát sầu, không nghĩ tới xuyên qua về sau, vẫn là trải qua cuộc sống giống nhau.

Nhưng Tô Kỷ Niên vẫn muốn nghĩ biện pháp mở ra bảo tháp này, nếu mở ra bảo tháp, không chừng có thể có biện pháp đối kháng Hắc Lang trại.

‘’Thành chủ.’’

Lúc này một gã lão giả đẩy cửa đi đến, hắn là lão quản gia của phủ thành chủ này, tên là Lâm Phúc, sắc mặt Lâm Phúc có chút khó coi, đối với Tô Kỷ Niên nói: "Người Hắc Lang trại nói, cuối cùng bảy ngày. . ."

‘’Không cần phải nói, ta đã nghe được, bọn họ nói hoặc là trả tiền, hoặc là giao Tô Nguyệt ra phải không.’’

Tô Kỷ Niên lắc đầu, thanh âm lớn như vậy, đừng nói chính mình, sợ là dân chúng toàn thành đều nghe được.

‘’Vâng.’’

Lâm Phúc vâng một tiếng.

Tô Nguyệt là bạn chơi của Tô Kỷ Niên từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của Tô Kỷ Niên, Tô Nguyệt cũng giống như muội muội của mình, làm người thiện lương, hơn nữa thân thủ không tệ, từng đảm nhiệm chức thống lĩnh thủ vệ Vong Không Thành, sau đó được cha tiện nghi của Tô Kỷ Niên an bài đến bên cạnh Tô Kỷ Niên làm vệ sĩ bên người Tô Kỷ Niên.

Cho nên Tô Nguyệt là không có khả năng giao ra, Hắc Lang trại gì kia đơn giản là coi trọng sắc đẹp Tô Nguyệt sắc đẹp, muốn đoạt về làm áp trại phu nhân mà thôi.

Tô Nguyệt đâu?

Nghĩ tới đây, Tô Kỷ Niên mới nghĩ đến không nhìn thấy Tô Nguyệt.

"Tô Nguyệt vào núi, gần đây trong thành lương thực khan hiếm, Tô Nguyệt muốn nhìn xem có thể hay không săn tới con mồi gì, trở về giảm bớt gánh nặng của bách tính trong thành." Lâm Phúc vội vàng nói.

‘’Nha đầu ngốc này.’’

Tô Kỷ Niên cười khổ một tiếng, bách tính trong thành nhiều như vậy, nàng săn bắn thế nào cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của cả một người thành trì chứ?

‘’Phúc thúc. "Tô Kỷ Niên khẽ cắn môi, nhìn về phía Lâm Phúc, nhịn không được hỏi:" Trong thành chúng ta không phải có một thương hội, gọi là Thiên Vân thương hội sao? Ngươi xem chúng ta có thể lấy danh nghĩa phủ thành chủ yêu cầu bọn họ cho mượn một ít lương thực để bảo đảm dân chúng trong thành không ?’’

‘’Thành chủ, đừng nghĩ nữa.’’

Lâm Phúc cười khổ một tiếng: "Phủ thành chủ chúng ta ở trong mắt Thiên Vân thương hội đã sớm không có bất kỳ danh dự nào. Thiên Vân thương hội cũng sẽ không cho chúng ta mượn lương thực, bởi vì bọn họ biết phủ thành chủ chúng ta nhất định là không trả nổi.’’

‘’Vậy chúng ta còn có bao nhiêu tiền? Hoặc là chúng ta còn có lương thực sao?’’

Tô Kỷ Niên giãy dụa hỏi.

"Tiền không có bao nhiêu, coi như là toàn bộ đem đi mua thành lương thực, cũng không đủ bọn họ ăn một bữa, còn về lương thực, chúng ta tối đa có thể cam đoan chính mình đủ ăn, mặc dù nói còn có một mảnh ruộng nước, nhưng bất quá bên trong ruộng nước trồng đồ vật cũng căn bản là không đủ ăn. ."

Lâm Phúc đang nói, bên ngoài đột nhiên chạy vào một người, người tới chính là thủ vệ Vong Không thành, hắn hoảng hốt nói: "Không tốt không tốt, một khối ruộng nước cuối cùng của chúng ta cũng đã bị ma trùng cho chà đạp."

‘’Cái gì!’’

Lâm Phúc chấn động: "Mau cho người đi bắt đi.’’

‘’Không còn kịp rồi, không biết đám ma trùng kia tới lúc nào, lúc chúng ta bắt đã muộn.’’

Thủ vệ kia thở không ra hơi nói.

‘’Ma trùng là cái gì?’’

Tô Kỷ Niên có chút kinh ngạc nhìn hai người, nghe giống như là một thứ rất khủng bố.

‘’Ma trùng là một thứ rất đáng ghét. "Lâm Phúc cả giận nói:" Gần như tất cả ruộng nước của chúng ta đều bị hủy ở phía trên chúng.’’

‘’Thành chủ, đây chính là ma trùng, ta vừa mới bắt được nửa thùng, chỉ bất quá trong ruộng thật sự là quá nhiều, bắt cũng bắt không hết.’’

Thủ vệ kia trực tiếp lấy ra một cái thùng gỗ, đặt xuống đất, Tô Kỷ Niên mang theo lòng hiếu kỳ nhìn thoáng qua cái gọi là ma trùng này rốt cuộc là vật gì, kết quả ánh mắt Tô Kỷ Niên đều muốn bay ra!

Tôm hùm!

Cái gọi là ma trùng này không phải là tôm hùm sao?

Tô Kỷ Niên đều trợn tròn mắt, thế giới này cư nhiên còn có tôm hùm, hơn nữa cái đầu này so với tôm hùm trên địa cầu đều lớn hơn, nhìn qua có chút dũng mãnh.

Tô Kỷ Niên không nhịn được ánh mắt sáng lên, tôm hùm cay, tôm hùm tỏi, đây là món ngon mỹ vị cực phẩm trên địa cầu, ở chỗ này lại bị người ta cho là sâu bọ?

Cái gì tôm hùm?

Lâm Phúc cùng thủ vệ kia vẻ mặt mơ hồ nhìn Tô Kỷ Niên.

‘’Ta nghĩ ta có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nguy cơ của Vọng Nguyệt thành.’’

Lúc này Tô Kỷ Niên cười hắc hắc.

‘’Giúp ta đi tìm mấy thứ. "Tô Kỷ Niên dùng giấy bút vẽ xuống vài loại đồ vật, Tô Kỷ Niên vẽ chính là ớt, ớt gai, Tô Kỷ Niên tuy rằng mới tới thế giới này mới hai ngày, nhưng biết trình độ văn minh của thế giới này rất thấp, nhất là đồ ăn, quả thực là khó có thể nuốt xuống!

Ngoại trừ dùng nước nấu chính là dùng hỏa thiêu, nhiều nhất rắc lên một ít muối thô, còn mang theo một loại vị đắng nồng đậm, Tô Kỷ Niên quả thực chịu không nổi, hiện giờ nhìn thấy nhiều tôm hùm như vậy, nước miếng Tô Kỷ Niên đều muốn chảy xuống.

Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của một con tôm hùm.

Tô Kỷ Niên đối với điểm này tin tưởng không nghi ngờ.

Tô Kỷ Niên tự mình xuống phòng bếp, rửa sạch những con tôm này một phen, còn bỏ đi sợi ruột tôm ảnh hưởng đến vị, tôm hùm ở đây so với tôm hùm trên địa cầu có lượng thịt càng no đủ, càng chặt chẽ, trong mắt Tô Kỷ Niên, đây quả thực chính là cực phẩm trong tôm hùm.

Về phần vấn đề muối ăn ở nơi này phát khổ, Tô Kỷ Niên chính là đem tất cả đại hạt muối đều dùng công cụ cho làm cho nát bấy, cuối cùng dùng nồi sắt xào lên một chút, mặc dù nói không có cách nào chân chính làm được hương vị giống muối tinh như trên địa cầu như vậy, nhưng là so với lúc trước cũng là đã tốt hơn rất nhiều.

Mà không bao lâu, người được phái đi bắt tôm hùm và tìm ớt tiêu đều đã trở lại.

Bọn họ không biết thành chủ của bọn họ cầm loại thực vật này rốt cuộc có ích lợi gì, loại thực vật này rất nhiều, nhưng là căn bản cũng không có người để ý tới, bởi vì căn bản là không thể ăn, loại thực vật này có độc.

Ớt ăn vào trong miệng sẽ làm cho miệng người ta đau đặc biệt, mà hạt tiêu nhỏ tròn trịa này lúc trước cũng có người ăn qua, kết quả là không cảm giác được sự tồn tại của khoang miệng, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng lao lực.

‘’Giao cho ta đi.’’

Đem đồ vật cầm đến trong phòng bếp, chợt nghe được bên trong truyền đến thanh âm bạo xào qua, không qua một hồi, không ít người chờ ở cửa phòng bếp cũng không khỏi giật giật cái mũi.

‘’Mùi gì thế này!’’

‘’Thơm quá!’’

Ngay cả Lâm Phúc cũng nhịn không được hung hăng hút một hơi, mùi vị này thật sự là quá mê người, hắn sống lớn tuổi như vậy, đi theo tiền nhậm thành chủ cũng đi địa phương khác tham gia qua yến hội, nhưng là cho tới bây giờ hắn đều không có ngửi được qua loại mùi thơm mê người này!

Trên bàn trong thư phòng của Tô Kỷ Niên, một đĩa tôm hùm cay đỏ rực đặt ở đó, mùi thơm tỏa ra bốn phía, sáng bóng mê người quả thực khiến người ta muốn ngừng mà không được!

‘’Phúc thúc, ngươi nếm thử xem.’’

Tô Kỷ Niên nhìn về phía Lâm Phúc vừa cười vừa nói.