Bên trong sương phòng.
Tô Thần khoanh chân ngồi trên giường.
Tâm thần rơi vào công pháp Kim Cương Hỗn Nguyên Kình lúc trước.
Lúc ở Ngọc Xuân Uyển, Tô Thần chính là một công tử bột chân chính.
Không có tu luyện gì cả.
Nhưng bây giờ trở lại Tô phủ, hắn cần phải tu luyện.
Kim Cương Hỗn Nguyên Kình là một loại công pháp tu luyện thân thể, có mười ba tầng.
Là dùng nội khí trong cơ thể để rèn luyện bản thân.
Tầng thứ nhất đến tầng thứ ba là rèn luyện da thịt.
Làm cho da biến thành sắt thép.
Tầng thứ tư đến tầng thứ sáu là rèn luyện huyết nhục, tầng thứ bảy đến tầng thứ chín rèn luyện cốt tủy, tầng thứ chín đến tầng mười hai rèn luyện nội phủ.
Về phần tầng thứ mười ba thì là Hỗn Nguyên nhất thể.
Ba tầng đầu của Kim Cương Hỗn Nguyên Kình rèn luyện màng da, dùng nội lực Kim Cương Hỗn Nguyên sinh ra trong cơ thể không ngừng áp xúc màng da, làm cho màng da trở nên cứng rắn như sắt.
‘’Cái này rất dễ làm, hôm nay ta có thể hoàn thành.’’
"Chỉ là giai đoạn tiếp theo rèn luyện huyết nhục, chỉ sợ cần tiêu hao đại lượng đan dược bổ sung khí huyết!"
Trong lòng Tô Thần nghĩ.
Sau đó Tô Thần không nghĩ tới những thứ này nữa, hiện tại nghĩ tới những thứ này cũng vô dụng.
Nắm chặt thời gian tu luyện tăng lên thực lực mới là chính đạo.
Vận chuyển kim cương hỗn nguyên kình, hóa thành nội lực bắt đầu rèn luyện màng da.
Khoanh chân tu luyện, không biết đã qua bao nhiêu lâu.
Bùm!
Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một đạo tiếng sấm.
Sau đó trên bầu trời xuất hiện giọt mưa tí tách.
Tô Thần cũng từ trong tu luyện tỉnh lại, mở hai mắt ra chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài.
Bởi vì trời mưa nên không khí có vẻ tối tăm lạnh lẽo, để cho Tô Thần cũng không biết mình đã tu luyện bao lâu.
Bất quá trời mưa cũng không tệ, đêm mưa thích hợp gϊếŧ người, chính là hôm nay là ta gϊếŧ người, hay là ta bị người khác gϊếŧ.
Tô Thần thầm thở dài trong lòng.
Kẽo kẹt.
Cửa viện ngoài tiểu viện bị mở ra.
Quản gia Phúc bá đẩy cửa tiểu viện đi vào.
Cộc cộc!
Cửa sương phòng bị gõ vang.
Tô Thần đứng bên cửa sổ, đã biết người tiến vào tiểu viện chính là Phúc bá liền mở cửa phòng.
"Thiếu gia, ta thấy bên này đèn còn sáng liền lại đây, đây là đồ ăn ta bảo hạ nhân chuẩn bị cho ngài!"
Phúc bá kia đem giỏ cơm trong tay đặt ở trên bàn trong phòng.
Nhẹ nhàng mở giỏ ra, muốn lấy đồ ăn đã được làm sẵn ra để trên bàn.
‘’Còn có hôm nay Hàn quản sự cùng Lộ quản sự đến đây, để ta nói cho thiếu gia. Nếu thiếu gia bên này có chuyện gì, có thể lập tức thông báo cho bọn họ, bọn họ sẽ toàn lực hiệp trợ thiếu gia. Thiếu gia, bọn họ là người lão gia tín nhiệm nhất khi còn sống, thiếu gia có thể tin tưởng bọn họ.’’
Phúc bá vừa lấy thức ăn, vừa nói.
Kim Phong Tế Vũ Lâu nắm trong tay một phần ba cửa hàng ở Khánh Thành.
Mà quản lý những cửa hàng này là mười tám quản sự của Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Hàn quản sự cùng Lộ quản sự chính là hai người trong mười tám người kia.
Nghe Phúc bá nói vậy, Tô Thần gật gật đầu.
‘’Phúc bá, ngươi thay ta đa tạ hai vị thúc thúc, nếu như ta có cần, sẽ nhờ bọn họ hỗ trợ. Đồ ăn cũng đừng lấy ra nữa, hôm nay ta không có khẩu vị gì!’’
Tô Thần mở miệng nói.
Lúc này, tạm thời hắn sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào, ngay cả Phúc bá trước mắt, hắn cũng không tin.
Có lẽ Tô Thần lúc trước sẽ tin tưởng.
Nhưng Tô Thần hiện tại cảnh giác với bất luận kẻ nào.
Nghe Tô Thần nói vậy, Phúc bá chỉ có thể đem thức ăn đặt trở về trong giỏ.
‘’Bây giờ là lúc nào? "Tô Thần hỏi.
‘’Thiếu gia, hiện tại sắp vào giờ Hợi rồi!’’
‘’Giờ Hợi sao? Gần đây bên ngoài có tin tức gì truyền ra không?’’
Tô Thần mở miệng hỏi.
Ở Ngọc Xuân Uyển, Tô Thần vẫn đang một mực sắp xếp lại ký ức trong đầu mình, không chú ý đến tình hình bên ngoài.
Đương nhiên cho dù hắn muốn, hắn cũng tìm hiểu được.
‘’Buổi tối, lão nô bên này nhận được tin tức từ chợ đen, nói lão gia lúc còn sống thu được một đài sen ngũ phẩm.’’
Phúc bá mở miệng nói.
"Đài sen ngũ phẩm? Phụ thân ta làm sao có thể có bảo vật như vậy, đối phương đây là nhằm vào Kim Phong Tế Vũ Lâu chúng ta, đây là muốn diệt Kim Phong Tế Vũ Lâu ta sao?"
Tô Thần nghe vậy liền biến sắc mặt nói.
Đài sen ngũ phẩm là bảo vật gì, hắn cũng biết.
Phụ thân hắn ở Khánh thành này coi như có chút danh tiếng, nhưng tuyệt đối có không đủ tư cách tiếp xúc đến bảo vật bực này.
"Xem ra là có người ngồi không yên, mới truyền ra tin tức như vậy, Phúc bá ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi!"
Tô Thần trầm giọng nói.
‘’Vậy lão nô về nghỉ ngơi trước!’’
Phúc bá hành lễ với Tô Thần, cầm ô rời khỏi sân.
Nhìn thân ảnh Phúc bá rời khỏi, Tô Thần híp mắt lại.
Là đang nhắc nhở ta, hay là còn có ý tứ gì khác đây?