Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 47

Sau khi đi bộ cả đêm, Lâm Đào cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng rộng mở của trấn Thanh Nguyên.

Mà phía sau, Lý Tứ gần như là dựa vào Lý Nhị hỗ trợ đỡ hắn đi về phía trước.

"Không phải đệ thường lên trấn sao? Tại sao không đi được nữa hả?”

Lý Tứ cúi đầu nói thầm: "Trước kia đi trên đường chính, có thể tốn một đồng để ngồi xe bò."

Sau khi vào thành, Lâm Đào đi bộ đến chợ theo ký ức của nguyên chủ, ở đây chợ được gọi là phường thị.

Trấn Thanh Nguyên có một quy củ bất thành văn, trên đường phố không được bày hàng buôn bán. Làm buôn bán nhỏ đều chỉ có thể đến phường thị.

Quan phủ đã mở ra một khu sân bãi, xây tường vây để cho người dân dựng sạp bán hàng.

Tuy nhiên, cần phải nạp ba văn tiền cho một quầy hàng, hơn nữa không cho phép bày gộp.

Định nghĩa một quầy hàng là chỉ bán một loại đồ vật! Nếu như ngươi có hai loại đồ vật muốn bán thì phải nộp sáu văn tiền!

Trong trí nhớ, đây gọi là nạp địa cung.

Chỉ là lúc này Lâm Đào mới cảm nhận sâu sắc câu nói kia: Một xu làm khó anh hùng hảo hán!

Trên người nàng một văn cũng không có!

Đừng tưởng rằng bọn họ tới sớm, trong phường thị đã có rất nhiều người dọn hàng ra rồi.

Lâm Đào cõng cái sọt đi loanh quanh, cuối cùng đứng trước một sạp bán cá.

Lão hán đang lưu loát cạo vảy cá.

"Đại muội tử, mua cá sao? Ngươi thích con nào, ta bắt cho ngươi." Lão phụ nhân xắn tay áo, niềm nở chào hỏi.

Hai người này vừa nhìn đã biết là một đôi vợ chồng, tướng phu thê kia, không có ba mươi năm ở cùng nhau, cũng không thể phát triển được như vậy.

Lâm Đào chỉ vào con cá trong tay lão hán nói: "Đại tỷ, con cá này thật tươi!”

"Đúng vậy! Nếu cá không tươi, ở trên trấn có nhiều bà tử có thể mua ở chỗ ta không? Đó, những con bị gϊếŧ này lát nữa sẽ đưa cho người ta. Thế nào, lấy một con không?

"Không sợ đại tỷ chê cười, ta không mua nổi cá. Nhưng ngược lại muốn mua vảy cá nhà ngươi không cần.

Lão hán đang cúi đầu gϊếŧ cá cũng tò mò ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt của Lý Nhị hiện vẻ hoang mang.

Lý Tứ kéo góc áo Lâm Đào nói: "Nương! Ngươi không bị bệnh đó chứ! Thứ kia cho không người ta cũng không lấy, ngài còn dùng tiền mua hả?”

Hất tay Lý Tứ ra, Lâm Đào cười nói với lão phụ nhân: "Đại tỷ, ta trả hai đồng mua tất cả vảy cá một ngày của ngươi có được không?”

“Được thôi! Chuyện này có gì không được? Bán cá cả đời, mua ruột cá, bong bóng cá cũng không hiếm lạ. Chứ lần đầu tiên ta thấy người mua vảy cá đó! Ta sẽ giữ lại cho ngươi, chạng vạng tối ngươi tới lấy.”

Đàm phán giá cả xong, Lâm Đào từ trong sọt lấy ra năm quả trứng gà rừng.

Lý Tứ lo lắng kéo lấy tay nàng nói: "Nương! Nương tỉnh táo một chút đi!" Năm quả trứng gà rừng dựa theo giá bán của trứng gà nuôi thì cũng đáng năm văn.

Bỏ ra năm văn tiền mua vảy cá mà đến quỷ cũng không cần, hắn cảm thấy lão thái thái như bị trúng tà.

“Người lớn đang nói chuyện, nào có phần ngươi xen vào!” Lâm Đào hừ một tiếng, khuôn mặt của Lý Tứ nghẹn đến đỏ bừng.

Một hài tử... hai mươi tuổi ư? !

"Đại tỷ, nói thật với ngươi, nhà ta nghèo đến một văn cũng không có. Ta nghĩ, lấy xâu trứng này đặt cọc, mượn ngươi ba văn tiền nộp tiền bày hàng có được không? Lát nữa bán được tiền, ta lập tức trả lại cho ngươi, cũng có thể mua vảy cá nhà ngươi không cần.”

Trứng gà nhà một quả một văn, một xâu trứng năm văn tiền làm thế chấp, là thứ nàng có thể thế chấp lúc bấy giờ.

Lão phụ nhân ngẩn người, từ trong ngực lấy ra ba đồng xu nhét vào.

"Khụ! Ra bên ngoài làm sao có thể không gặp phải chút khó khăn. Đại muội tử nhìn có hơi lạ mắt, là từ xa tới đúng không! Ngươi nói thẳng, ta cho ngươi mượn ba văn tiền là được. Thứ như vảy cá không thể ăn, nhìn số tuổi này của ngươi, còn dắt hai nhi tử đi ra ngoài, cũng đừng tiêu số tiền kia uổng phí.”

“Tiết kiệm một chút, nên đến y quán thì đến y quán, nên uống thuốc thì uống thuốc, hai hài tử nhìn đã lớn rồi, nếu chậm trễ thì sẽ hỏng cả đời.”

Lâm Đào nghe vậy liền cau mày, thỉnh thoảng nhìn biểu cảm kỳ lạ giống nhau của Lý Nhị và Lý Tứ, nàng có phải đã khiến Ngư đại tỷ hiểu lầm gì đó rồi không?