Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 31

Lâm Đào kéo lão Tứ trở về.

"Ngươi muốn gả vào cửa Lý gia này mà được sao? Ta còn chướng mắt cái loại nữ tử không có đạo hiếu như ngươi đấy!"

Lý Tứ quay đầu nói: "Nương, ngài đừng nói Xảo Nhi như vậy! Xảo Nhi chỉ là..."

"Ngươi câm miệng! Mở to con mắt của ngươi mà nhìn nàng cho rõ! Bởi vì ta xem bệnh cho mấy người kia không thu tiền nên cản trở đến con đường phát tài của đại ca nàng ta! Nàng ta muốn thừa cơ hội này đuổi chúng ta ra Cung Gia Trại! Con người mà chẳng có chút lòng thiện lương nào, ai dám cưới vào nhà?"

"Ngươi, ngươi đừng có mà nói bậy! Đây, đây không phải là chuyện tiền nong!"

Đôi mắt hạnh của Cung Xảo Nhi trừng nàng, trên mặt đã hiện lên một tia ửng đỏ không dễ phát hiện.

Điều này chỉ rõ ràng rằng nàng ta bị nàng nói trúng sự thật nên chột dạ!

Lão Tứ ở bên cạnh không chịu thua kém lên tiếng phụ họa: "Đúng đúng, đây không phải là chuyện tiền nong."

Lâm Đào giơ tay lên tát cho hắn một cái bạt tai, đánh ở bên ngoài miệng của Lý Tứ khiến hắn đau đến mắt há mồm trợn mắt.

"Lâm Đào ta ở Cung Gia Trại mấy năm nay đã chữa bệnh nặng bệnh nhẹ cho bao nhiêu người? Ta lấy của bọn họ một đồng nào sao? Thật sự không phải là chuyện cần tiền hay không, đúng thế! Vậy hôm nay ngươi gọi cha nương của ngươi tới, ta sẽ mời tộc trưởng của các ngươi và lão lý chính đến làm chứng! Về sau đại ca ngươi xem bệnh cho người trong thôn thì cũng phải không lấy một đồng tiền nào, được chứ?"

"Nếu ngươi có thể làm được, Lâm Đào ta cũng không làm phiền ngươi phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ mọi người để đuổi ta ra! Ta sẽ tự mình rời đi Cung Gia Trại! Như thế nào?" Không ai muốn bị đổ tội cả.

Mọi người trong thôn đồng thời nhìn về phía của Cung Xảo Nhi.

Cung Xảo Nhi giống như một con vịt, tay chân cũng không biết nên để đi đâu.

Sau một lúc lâu mới đáp lại một câu: "Sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà nói rằng không lấy đồng tiền nào? Người ta đưa lương thực cho ngươi, còn đưa cho ngươi vải vóc nữa! Đem bán đi, lúc đó không phải là ngươi có tiền sao?"

Lâm Đào ha hả cười lạnh, để cuộn vải thô trong tay xuống.

"Ý của ngươi là sinh mệnh của đứa bé kia chỉ đánh giá vài bát gạo kê và mảnh vải dệt thủ công cũ đến mức ố vàng này? Cung Xảo Nhi ngươi chà đạp tính mạng của người trong gia tộc họ Cung các ngươi như vậy sao?"

"Đó, đó không phải ý của ta!"

Vương bà tử bỗng nhiên đẩy Cung Xảo Nhi ra, không ngừng ho khan.

"Khụ, khụ, ta, ta đến để mời Lâm đại muội tử, đi đến xem Tú Nhi nhà chúng ta! Thai chết lưu trong bụng đã đi ra rồi!"

Xôn xao một lát, tất cả mọi người kinh ngạc hô to.

Lời Cung Xảo Nhi đang định nói bị mắc lại trong cổ họng, mặt đỏ bừng lên.

Sau khi lấy lại hơi thở, Vương bà tử nắm chặt tay của Lâm Đào, nước mắt chảy hai hàng.

"Đại muội tử, có thể tiếp tục làm phiền ngươi đi nhìn xem Tú Nhi nhà chúng ta được không? Tuy rằng bà đỡ đã nói trôi ra hết rồi nhưng mà ta vẫn chưa yên tâm lắm."

"Được, ta lấy vài thứ đồ rồi sẽ đi đến nhà ngươi." Lâm Đào đồng ý.

Người bên cạnh lại tiếp tục bàn tán. Có người kinh ngạc, cũng có không ít người nói chuyện thay cho Lâm Đào, mở miệng oán giận Cung Xảo Nhi.

"Thật không ngờ rằng ngươi, con nha đầu này, tuổi không lớn mà ác ý lại thật sự không nhỏ chút nào!”

"Chẳng phải thế sao! Khó trách đã mười bảy mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa gả chồng! Đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho ngươi đấy!"

"Ôi chao! Đây cũng xem như là trừng phạt! May là ông trời thương xót cho ta, không để nàng ta làm hại đến chúng ta đấy!"

Cung Xảo Nhi bị người ta bắt nạt đến mức không thể mở miệng được, khóc thành tiếng, xoay người định rời đi.

Lâm Đào ngăn người lại: "Xin lỗi ta đi!"

"Hức hức hức, dựa vào đâu? Ta cũng không nói sai gì! Dựa vào đâu mà phải xin lỗi chứ!"

Lâm Đào tát một cái vào má của Cung Xảo Nhi.

"Mồm mép ngươi hèn hạ gây chuyện! Lý do này có đủ hay không?"