Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 6

"Ôi con trai của nương, nương đau lòng muốn chết!" Lâm Đào cầm lấy tay của Lý Tứ, muốn khóc nói: "Không trải qua mưa gió sao có thể gặp được cầu vồng chứ? Tứ nhi, con nhất định phải chịu đựng! Con phải giống như bó đuốc, ngã xuống nhưng lửa vẫn bùng cháy lên!"

Lý Tứ trừng mắt, đây là chỉ cần hắn còn có một hơi thở thì lão thái thái liền sẽ không buông tha cho hắn!

Hắn còn trẻ, hắn muốn sống, hắn rút tay về, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục.

"Nương! Nhi tử biết sai rồi! Ngài cho nhi tử một con đường sống đi! Nhi tử cam đoan, từ nay về sau sẽ không tiếp tục đến sòng bạc nữa."

"Nhưng mà. . ."

"Không có nhưng mà, nương! Thật sự, đây là lần cuối cùng! Nhi tử, nếu nhi tử lại đi đánh bạc, nhi tử sẽ chặt tay đi!"

Lâm Đào dò xét nhi tử hờ trước mặt, không thể không nói, tiểu tử Lý Tứ này, so với Lý Nhị đầu óc nhạy bén hơn nhiều.

Tự biết đấu không lại liền nhận rõ sự thật, từ bỏ chống cự.

Nhưng mà hình tượng thiên vị Lý Tứ của nguyên chủ, nàng cũng không thể lập tức phá vỡ ngay được.

Đổi gương mặt lo lắng hỏi: "Lần này con đi sòng bạc, có thiếu nợ không?"

Nàng nghĩ kỹ, nếu có thiếu nợ, nàng sẽ lấy danh để Lý Tứ đi ra ngoài trốn nợ, không chút do dự đuổi hắn ra khỏi gia môn.

Mặc dù nàng thiếu sức lao động, cũng sẽ không đi trả nợ thay đứa nhi tử hời căn bản không tính là nhi tử của nàng nữa.

Còn lại là tiền nợ đánh bạc! !

"Không có không có, nương, không có đồ vật để thế chấp, sòng bạc sẽ không cho vay tiền, nhi tử chỉ thua số tiền của nương thôi."

Lâm Đào cũng nghiêm túc: "Tứ nhi à, nếu như người đòi nợ tới cửa thì nương sẽ không có cách nào trả nợ thay con, nếu như con bị chộp đi làm bánh bao thịt, lại hoặc là bị bán đi làm tượng cô (trai bao) thì nương cũng chỉ có thể vào mùng 1 và 15 viếng mồ mả thăm con mà thôi."

“Vâng, vâng, nhi tử biết rồi." Lý Tứ nuốt nước bọt cái ực, trên trán rịn một tầng mồ hôi.

Giờ phút này hắn cảm thấy rất may mắn vì mình đã không mượn tiền đánh bài ở phường bài bạc.

"Còn có, về sau nếu con lại vào sòng bạc, nương cũng không nỡ chặt tay của con, nhưng mà nương sẽ thương tâm đến mức không muốn nhìn thấy con nữa."

Động tác gạt lệ của lão thái thái nhìn như thương tâm, Lý Tứ rùng mình một cái. Do dự mãi, vẫn gật đầu đồng ý.

Bên trong lều bếp, Hứa Thị đem tất cả rau dại trong nhà nấu thành một nồi lớn.

Lâm Đào nhìn xem một nồi rau lớn sền sệt, xanh mơn mởn, không hề giống đồ ăn của con người, không chút muốn ăn.

"Nương, ngài chấp nhận ăn chút đi. Chờ đại ca cùng Tam thúc trở về, hẳn là có thể có đồ ăn ra hồn."

Lý Tứ giống như quỷ chết đói, múc lộc cộc lộc cộc rót vào trong bụng. Cuối cùng, còn chưa đã thèm liếʍ láp khóe miệng.

"Bọn họ đi đâu?" Lâm Đào nhấc mắt lên liếc sang, cố gắng khắc chế không nhìn tới một vòng màu xanh dính bên ngoài miệng hắn.

"Tam thúc lên núi, muốn săn chút thú cầm đi bán, mua cho nương một cỗ quan tài giá rẻ. Sau khi ngài bị thương nặng, ngày hôm sau Tam thúc liền lên núi, có lẽ là săn được, lại trực tiếp đi trên trấn nên mới không trở về."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Cung Gia Trại thuộc về địa phận của trấn Thanh Nguyên, là tiểu trấn biên cảnh nước Đông Lâm.

Từ trong thôn dùng chân đi đến trên trấn phải mất một ngày đêm.

Trong trí nhớ, Lí Tam nhát gan ăn nói vụng về. Lại là người thật thà, đàng hoàng duy nhất trong nhà.

Nhưng lão thái thái làm tinh [1] như nguyên chủ lại không thích Lí Tam, từ nhỏ đã khắt khe với hắn.

[1] Làm tinh ý chỉ người hung hăng càng quấy, nắng mưa thất thường.

Không nghĩ, kết quả là, người không được nàng ta chào đón nhất lại có hiếu với nàng ta nhất.

Hứa Thị còn nói: "Đại ca đại tẩu mới đi trên trấn trước khi nương tỉnh lại. Bởi vì trong nhà không có đồ ăn, liền đem số thảo dược cuối cùng được phơi trong nhà cầm lên trấn bán, thuận đường mua lương thực trở về. Tính thời gian, hai ngày nay là có thể trở về."

Nói xong, Hứa Thị múc hai bát cháo xanh muốn đi.

"Không cần bưng vào, kêu hai đứa kia ra đây, ngồi ăn ở đây."

"Nương?" Hứa Thị một mặt kinh ngạc: "Nhị, nhị nha đầu cũng có thể ra ăn sao ạ?"

Lâm Đào gật đầu.

Cảm nhận được vẻ dò xét hiếu kỳ của Lý Tứ, Lâm Đào nhíu mày hỏi: "Con muốn nói cái gì?"

Lý Tứ lắc đầu né tránh ánh mắt.

Nói đùa, trên người hắn còn đau lắm, nào dám lại chọc vào lão thái thái.

Quay đầu lấy cớ ném ngũ mộc để đánh hắn, hắn còn sống nổi hay không!

Dù sao lão thái thái làm nhiều năm như vậy, làm ra bao nhiêu chuyện kỳ quái nên cũng không lấy làm lạ.