Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu

Chương 7: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (7)

Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (7)

Tác giả: Hồ Dương

Edit: Snail

[Cho ví dụ đi.] Tông Khuyết mở bài tập ra nói.

[Ví dụ ở thời bình như bây giờ thì không thể tùy ý lấy mạng người khác, nhưng nếu có kẻ gây hại đến an toàn tánh mạng của ký chủ, ký chủ được phép phản kích. Lại chẳng hạn như nếu đến thế giới cá lớn nuốt cá bé, phải gϊếŧ kẻ khác mới có thể sống sót, việc đầu tiên ký chủ cần làm là giữ được mạng của mình.] 1314 nói: [Bọn ta rất nhân tính hóa, ký chủ không cần phải sợ.]

[Ừm, biết rồi, làm bài tập đây.] Tông Khuyết lấy điện thoại di động ra, nhìn danh sách bài tập, môn đầu tiên là môn toán.

[À, được.] Hệ thống nhìn ký chủ ngồi ngay ngắn, nghiêm túc làm bài tập, nó thầm suy xét.

Hình như ký chủ này không hề sợ hãi, không biết có yêu quý sinh mệnh thêm chút nào không.

Điều Tông Khuyết nghĩ là quả thực còn có thế giới ở cấp độ cao hơn, nhưng không rõ hệ thống đang ở cấp độ nào.

Bài tập đương nhiên phải làm, nhưng phải trả lời sai hai trong ba câu trắc nghiệm, còn các câu điền vào chỗ trống, ngoại trừ câu đầu tiên, các câu còn lại về cơ bản đều sai, đến câu hỏi chính, chỉ có bước giải đầu tiên được viết ra.

Bài tập của học sinh dở khá đơn giản, vì dù có sai, giáo viên cũng đã quen với việc này.

Nhưng hệ thống nhìn thấy trên tờ giấy nháp bên cạnh, ký chủ liệt kê gọn gàng những biểu thức và bước giải, cũng như đáp án hoàn toàn chính xác, cảm thấy ký chủ giả làm học sinh kém cũng rất nghiêm túc và có trách nhiệm.

Một trang bài thi làm từ đầu đến cuối, cộng thêm thời gian lật sách tra công thức, đêm đã rất khuya.

Tông Khuyết nhìn bài thi, suy tư chốc lát, rồi viết lời giải lên chỗ trống của phần câu hỏi chính.

Như lời Lâm Hành đã nói, ít nhất để giáo viên nhận thấy thái độ nghiêm túc của hắn.

Dọn đồ vào cặp sách, Tông Khuyết nhìn tiền ăn đặt bên cạnh, bèn tìm một chiếc hộp rỗng bỏ tiền vào, khóa trong ngăn kéo, lúc này mới đứng dậy đi ngủ.

Về nhà ở khá nhàn, lúc hắn dậy thì ve chai trong nhà đã được bán đi bảy, tám phần, bà cụ cũng không ở nhà, chỉ là đồ ăn trong nồi ở phòng bếp vẫn còn ấm.

Tông Khuyết ăn sáng xong, rửa sạch nồi chén, nghĩ xem trưa nên ăn gì thì giữa trưa bà cụ lại mang thịt xay về, bảo muốn làm sủi cảo, mà mỗi khi hắn muốn giúp đều bị bà từ chối.

Đến lúc ăn, sủi cảo trong chén của Tông Khuyết thì vỏ mỏng và nhân lớn nhiều thịt, sủi cảo trong chén của bà cụ lại chỉ có nhân rau củ.

Ánh mắt hắn dừng lại trên đó có hơi lâu, bà cụ cười ha ha hỏi: "Ăn ngon không?"

"Của bà toàn là nhân rau củ." Tông Khuyết nói.

"Già rồi, ăn thịt không tiêu hóa được, ăn chút rau củ mới tốt." Bà cụ cười nói: "Cháu còn trẻ còn cao lên được, ăn nhiều chút, không đủ thì múc thêm."

Tông Khuyết cầm lấy chén không bên cạnh, đổ một nửa chén sủi cảo của mình vào, lại đổ một nửa chén sủi cảo của bà cụ vào, rồi lại đổ một nửa nhân thịt của mình vào chén bà cụ: "Chia cháu một nửa, thịt không ăn ngán lắm."

"Ầy." Bà cụ cầm đũa có hơi thảng thốt: "Thật là..."

Bà thở sâu một hơi, cười nói: "Thằng Khuyết lớn rồi."

[Ký chủ thật có hiếu.] 1314 khen ngợi.

[Công bằng chút mới tốt.] Tông Khuyết cúi đầu ăn.

Có lẽ đối phương đã quen bất công với bản thân, nhưng với hắn là không cần thiết.

Được nghỉ từ chiều thứ Sáu, chiều Chủ nhật phải đến trường, cho dù Tông Khuyết uyển chuyển từ chối ý tốt của bà cụ vài lần, cặp sách ngoại trừ bài tập về nhà vẫn bị nhét đầy đồ ăn vặt.

"Lấy thêm thùng sữa này đi cháu, uống nhiều cho cao lên." Bà cụ nhét đồ vào tay hắn.

[Ký chủ, tấm lòng cha mẹ còn có thể từ chối, tấm lòng của người già thì không từ chối được đâu, ngài nhận lấy đi.] 1314 nói.

Không thấy mấy đứa gầy còm tới nhà bà nội ở, đến lúc đi đều biến thành các bé mập à, thuận tiện còn cầm theo đồ ăn.

Tông Khuyết nuốt xuống câu "tới trường có thể mua được", ôm thùng sữa lên nói: "Lấy cái này thôi là được rồi ạ, không thêm được nữa."

"Được, đi đường cẩn thận." Bà cụ dặn dò.

"Vâng, cháu biết rồi." Tông Khuyết xoay người rời đi.

Hắn đi sớm, không trực tiếp trở lại trường mà đi vòng qua tiệm giặt giày gần đường Bình An để lấy giày.

Cùng lúc, Lâm Hành cũng nhận được tin nhắn của hắn: Có nhà không?

Ngón tay cậu nhẹ nhàng chuyển động, gửi tin nhắn: Tìm tôi có việc à?

Tông Khuyết thấy điện thoại rung, dừng chân nhắn: Ừm, trả cậu quần áo và giày.

Lâm Hành buông cây nĩa đang cắm trái cây xuống, bấm gọi, lúc đầu bên kia bắt máy thì hỏi: "Cậu tới trước cửa nhà tôi rồi à?"

Trong giọng nói không giấu được vẻ kinh ngạc, Tông Khuyết dừng bước nhìn đèn giao thông đáp: "Chưa đâu, vừa mới đi lấy giày, cậu không ở nhà à?"

Giọng nói truyền ra từ ống nghe rất bình tĩnh, dường như tiếng còi xe hỗn loạn bên kia cũng trở nên bình tĩnh hơn, Lâm Hành đứng dậy nói: "Giờ tôi xuất phát, chốc nữa là tới nơi."

Nếu lỡ mất lúc này, việc lấy lại đồ phỏng chừng sẽ hơi bất tiện.

"Ừm." Tông Khuyết đáp.

Hắn không nói thêm gì, Lâm Hành bèn cười bảo: "Tôi cúp máy trước nhé."

"Ừm." Đầu bên kia lại đáp.

Ngắt cuộc gọi, Lâm Hành khó nén ý cười: "Quả nhiên là âm đệm."

Cất điện thoại, cậu bọc mâm trái cây lại bỏ vào tủ lạnh rồi nói: "Mẹ, con đi trước nhé."

"Không phải bảo đi cùng à, tài xế còn chưa tới đâu." Mẹ Lâm từ trong phòng thò người ra, trên tay còn cầm cọ trang điểm, rõ ràng mới trang điểm được một nửa.

"Bạn con đến tìm, con ngồi tàu điện ngầm ạ." Lâm Hành thay giày mở cửa nói.

Mẹ Lâm cũng không can ngăn, chỉ trêu: "Bạn thật à? Không phải có bạn gái ở trường đó chứ?"

"Không có, nhà trường cấm yêu sớm." Lâm Hành bất đắc dĩ nói.

"Cấm yêu sớm ư? Học sinh mà vâng lời như vậy thì mẹ với ba con đã chẳng thể nào yêu đương suốt bảy năm từ cấp ba lên đến đại học rồi." Mẹ Lâm cười nói: "Con cứ nói thật đi, mẹ sẽ không la con đâu."

"Không có thật mà." Lâm Hành đóng cửa lại: "Con đi đây, bái bai."

"Bái bai, đi đường cẩn thận." Mẹ Lâm cao giọng nói.

"Vâng." Lâm Hành trả lời.

Cậu không cảm thấy mẹ cậu thật sự ủng hộ cậu tìm bạn gái, chỉ cảm thấy mẹ đang khoe khoang tình cảm.

Từ đường Bình An, xe buýt có thể chạy thẳng tới trường, nhưng hiển nhiên rất chậm. Mà Lâm Hành ngồi tàu điện ngầm thẳng tới cổng trường, lúc đến cửa nhà lại không nhìn thấy người muốn tìm cậu.

Cậu cũng không vội nhắn tin thúc giục, mà vào nhà cầm giày đã giặt sạch bỏ vào một cái túi, sau đó thay tấm drap giường hai ngày chưa đυ.ng tới.

Máy giặt khởi động, từ cửa sổ mở toang truyền tới tiếng người cũng tiếng xe ồn ào.

Lâm Hành thò đầu ra nhìn, không chỉ có xe con, còn có xe buýt, chen chúc nhốn nháo, trực tiếp đậu kín mít, mỗi lần nghỉ cuối tuần hoặc khai giảng đều sẽ gặp một đợt như vậy.

Thế nên lâu đến nơi như vậy là do kẹt xe trên đường nhỉ?

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Hành nhìn qua mắt mèo, mở cửa nhìn nam sinh đứng trước mặt cười nói: "Vết thương của cậu lành rồi à?"

Mũ lưỡi trai đã cởi xuống, cũng không nhìn thấy băng gạc màu trắng.

"Ừm, đóng mài rồi, tóc che lại nên nhìn không thấy." Tông Khuyết đáp.

"Vậy là tốt rồi, ở ngoài nhiều người, hay cậu vào nhà trước đi?" Lâm Hành tránh khỏi cửa, vốn định để hắn đi vào, lại nhìn thấy thùng sữa trên tay hắn: "Cậu còn mang quà theo à? Thật ra không cần đâu, tôi cũng đâu giúp được gì."

Lúc ăn tết, bà con họ hàng thích nhất là mang sữa theo tặng.

"Cái này không phải." Tông Khuyết cúi đầu nhìn thoáng qua thùng sữa rồi đi vào: "Giày của cậu này."

Lúc này vào trường quả thật là có hơi chen chúc.

Lâm Hành nhận túi, mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ: "Ngại quá, dép lê này, vậy sao cậu còn xách sữa tới trường? Không phải có thể mua được ở siêu thị trong trường à?"

Xách theo cả đoạn đường vẫn là rất nặng.

"Bà nội cho." Tông Khuyết đặt nó ở huyền quan, thay dép lê nói: "Cảm ơn."

Lâm Hành nghe vậy thì kinh ngạc, rồi lại bật cười: "Có thể hiểu được."

"Cái này là quà cảm ơn." Tông Khuyết đưa qua một hộp đồ ăn khác, chiếc hộp trong suốt, có thể nhìn thấy thức ăn màu đỏ bên trong, ngửi được chút mùi cay nứt mũi.

Cho dù cách chiếc túi, cảm giác cũng có chút nóng, Lâm Hành cẩn thận nhận lấy, hỏi: "Này là?"

"Tôm." Tông Khuyết nói.

Đối phương đã giúp hắn, nói sao cũng phải đáp lại thứ gì đó.

Lâm Hành khẽ mím môi, trong lòng có chút xúc động khác thường: "Sao cậu biết tôi thích ăn cái này?"

Vậy nên là vì cái này mới tới chậm?

"Lần trước nghe cậu nói với bạn học." Tông Khuyết đáp.

"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi vừa ăn trái cây xong." Lâm Hành đóng cửa, xoay người đi tới cạnh bàn ăn nói.

Ăn trái cây xong lại ăn tôm, quả thật không ổn lắm.

"Vậy để tối rồi ăn." Tông Khuyết nói.

"Nguội rồi sẽ không ngon nữa." Lâm Hành lấy bao tay ra, mở hộp cười nói: "Tôi ăn trái cây từ một tiếng trước rồi, ăn ít chút hẳn là không sao, cậu cũng ăn phân nửa đi, coi như ăn phụ tôi."

Tông Khuyết lặng lẽ nhìn cậu, qua một lúc hắn mới đi tới: "Được."

Một hộp tôm cũng không nặng bao nhiêu, mùi hương lại đủ để bao trùm toàn bộ không gian, đến lúc hai người ăn xong trở lại trường, màn đêm đã buông xuống.

Hai người đi xuống lầu, cổng trường ở ngay đối diện, Lâm Hành vứt rác xong thì như lơ đãng hỏi: "Bọn mình phải tách ra đi nhỉ?"

Tông Khuyết đưa mắt nhìn cậu: "Ừm..."

Lâm Hành suy tư chốc lát rồi cười nói: "Được, vậy cậu đi trước đi."

Xem ra chuyện bên ngoài trường của hắn vẫn chưa được giải quyết.

"Tôi muốn mang đồ về phòng ngủ." Tông Khuyết và cậu đồng thanh nói, hai người đều hơi sửng sốt.

"Cậu bận à?" Tông Khuyết hỏi.

Lâm Hành kinh ngạc nói: "Chuyện bên ngoài trường của cậu đã được giải quyết rồi ư?"

"Không tính là giải quyết triệt để." Tông Khuyết đáp.

Nhưng làm bạn học bình thường thì không thành vấn đề, hắn không thể một mặt muốn người ta giúp mình, mặt khác lại đẩy người ra xa ngàn dặm.

Trước khi có đủ tiền thuê người trông giữ cậu, hắn vẫn nên tự mình trông thì tốt hơn.

"Vậy đi thôi." Lâm Hành suy nghĩ, cảm thấy tình huống bây giờ hẳn là xem như khá an toàn.

Tông Khuyết đáp một tiếng, đi bên cạnh cậu.

Chàng trai trẻ với dáng người thẳng tắp, quần áo cả người gần như toàn màu đen, chỉ có giày là màu trắng, ăn mặc rất đơn giản nhưng trông lại càng đẹp trai hơn nhờ chiều cao và đôi chân dài, những người chưa bao giờ làm chuyện xấu dường như sẽ càng tò mò hơn về những người như vậy, Lâm Hành nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của hắn hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta xem như bạn bè phải không?"

Mắt Tông Khuyết hơi nháy, Lâm Hành nghe thấy cái âm đệm kia từ trong miệng hắn: "Ừm."

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy rất vui, vui hơn cả lần đầu đạt được hạng nhất rồi được khen ngợi trước mặt cả lớp.