Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu

Chương 3: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (3)

Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (3)

Tác giả: Hồ Dương

Edit: Snail

Hơi thở gϊếŧ chóc ở tổ chém gϊếŧ nặng hơn tổ cứu vớt, có năng lực cứu vớt cũng có năng lực sát phạt, lực lượng như vậy tuyệt đối không phải hắn của bây giờ có thể chống lại.

Tông Khuyết không hỏi tổ chém gϊếŧ phải làm gì mà hỏi trước khi hệ thống kịp phản ứng: [Cố gắng làm nhiệm vụ cũng cần có mục tiêu, mục tiêu của họ là hoàn thành một nhiệm vụ chỉ định riêng hay là tích lũy tinh tệ?]

1314 cẩn thận trả lời: [Tích lũy tinh tệ, lúc đánh giá mỗi thế giới nhiệm vụ cũng đã kết toán rõ ràng.]

[Được rồi, cảm ơn cậu.] Tông Khuyết nhìn lượng pin điện thoại, rút dây sạc ra rồi đứng dậy, nhìn về phía bóng người đang qua qua lại lại trong phòng bếp nói: "Tôi đi nhé."

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, thanh niên ló người ra từ phòng bếp nói: "Sạc đầy pin rồi à? Tôi có nấu mì, cậu có muốn ăn một chút rồi hẵng đi không?"

Trên người cậu đeo tạp dề, tay còn cầm đũa, mắt mang ý mời chân thành mà không phải đang nói lời khách sáo giả tạo.

Đêm mưa như vậy quả thật không dễ tìm chỗ ăn, Tông Khuyết cắm điện thoại lại vào dây sạc rồi nói: "Cảm ơn cậu."

"Khách sáo gì chứ, xong ngay đây." Lâm Hành cười khẽ rồi trở lại phòng bếp.

Hai bát mì nóng hôi hổi, nước mì còn nổi chút váng dầu, bên trên là hai quả trứng chần, điểm xuyết chút hành lá, thoạt nhìn rất thích hợp làm bữa tối, chỉ là ăn vào thì có hơi nhạt.

Đũa trên tay Tông Khuyết hơi khựng lại rồi tiếp tục gắp ăn, chỉ là không có mùi vị gì thôi, vẫn lấp đầy bụng được.

Lâm Hành cởi tạp dề, nhìn người đối diện xì xụp ăn mì thì cũng thèm ăn, nhưng khi gắp mì cho vào miệng, cậu lại cau mày.

Bởi vì thật sự không ngon chút nào.

Vị nhạt phèo còn chưa tính, lại còn hơi bở, so với dì nấu, rõ ràng là chín quá.

Nhưng lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, Lâm Hành chấm chút nước mì nếm thử, sau đó đi vào phòng bếp cầm hộp gia vị ra nói: "Cậu muốn bỏ thêm muối không?"

Tông Khuyết dừng đũa, nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi lộ nét lúng túng của thanh niên đối diện, đáp: "Không cần đâu, bị thương nên ăn nhạt chút cũng tốt."

"À, vậy thì tốt, thật ra tôi không hay nấu cơm cho lắm." Lâm Hành thêm muối và dầu mè vào bát mình, nếm thử mùi vị rồi lại thêm chút nước cốt gà, cuối cùng cũng có thể ăn được. Chỉ là nhìn bát mì bên kia gần như đã nhìn thấy đáy, cậu cảm thấy có chút khó tin.

Trừ lời đồn Tông Khuyết hay đánh nhau, thật ra cậu còn nghe thấy một lời đồn khác, đó là nhà Tông Khuyết không giàu, cha mẹ ly dị, trong nhà chỉ còn một người bà góa bụa.

Vậy nên hắn thường là người cuối cùng nộp học phí, chất liệu quần áo trên người hắn cũng không tốt, chỉ là ngoại hình hắn rất đẹp trai nên nhiều người vô thức bỏ qua điều này.

So với đánh nhau, tin đồn này càng giống vảy ngược của người trước mặt hơn, rất ít người đề cập tới.

Cơ mà có vẻ tính tình của hắn cũng không tệ hại như lời đồn.

Tông Khuyết ăn xong đứng dậy, bưng bát đũa lên, Lâm Hành theo bản năng nói: "Cậu để đấy tôi dọn cho."

"Được, vậy tôi đi trước." Tông Khuyết xoay người cầm theo di động, đi tới cửa mang giày vào.

Cảm giác ướt nhẹp trên chân quả thật không dễ chịu chút nào, cứ mang như thế cho đến khi giày khô thì chắc chắn sẽ có hại đến sức khỏe, Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn người đang cầm cục sạc đi tới, hỏi: "Cậu có..."

"Giày của cậu ướt rồi, bằng không cậu mang giày của tôi trước đi?" Lâm Hành nhìn đôi giày lấm lem bùn đất của hắn nói.

Rõ ràng trong giày cũng ướt mem, mang đôi giày như vậy có khác gì chân trần lội bùn đâu, nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

Tông Khuyết nuốt lời định nói vào bụng, đáp: "Được, cảm ơn cậu."

"Không có chi." Lâm Hành cảm thấy câu nói mình nghe được nhiều nhất đêm nay chính là cảm ơn, "Cục sạc này tôi cũng không thường dùng, cậu cầm về dùng trước đi, còn quần áo nữa, cậu muốn cầm về hay để tôi giặt rồi trả cậu?"

Trong nhà có máy giặt, tất cả đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Tông Khuyết yên lặng chốc lát rồi nói: "Vậy cậu giặt giúp tôi đi."

Mấy ngày này hắn không định về nhà, bị thương như vậy mà trở về chỉ sợ làm bà nội nguyên thân lo lắng ngủ không được, cứ muốn biết rõ ngọn nguồn, làm ầm ĩ đến trường học càng không ổn.

Hắn cầm theo quần áo thật sự không thuận tiện, dù là giặt tay, mưa dầm cũng không dễ khô.

"Được, cậu mang thử đôi giày này xem, số giày của bọn mình cũng xiêm xiêm nhau nhỉ."

Lâm Hành lấy giày ra, nhìn mưa rơi trên cửa sổ, cầm cây dù trong hộp đựng dù lên nói: "Cây dù này cho cậu mượn đấy."

Tông Khuyết mang giày vào, hơi chật nhưng khô ráo thoải mái, sau đó nhận lấy cây dù, câu cảm ơn đã đến bên miệng lại nuốt trở vào: "Ừm, đi đây, hôm khác trả cho cậu."

"Được, đi từ từ thôi."

Lâm Hành nhìn bóng người mở cửa bước ra, vốn định bảo khi nào tới nơi thì nhắn tin báo cho cậu biết, nhưng nhìn cánh cửa đã đóng lại cùng tiếng bước chân xuống thang lầu cực nhanh, rốt cuộc vẫn nuốt lời định nói vào.

Quan hệ của bọn họ cũng không tốt đến mức đó, nói quá nhiều với đối phương cũng là gánh nặng.

Lâm Hành xoay người trở lại bàn ăn tiếp tục đấu tranh với phần mì còn lại của mình, trong khi Tông Khuyết đứng dưới lầu mở dù ra bước vào màn đêm.

Mưa dầm kéo dài suốt buổi chiều, trời lạnh như sắp đến tháng tư, nước đọng trên mặt đất đã không cạn, trên đường cũng không có người đi đường, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ xuyên qua tia sáng phản chiếu từ những giọt mưa, làm cho màn đêm không đến mức quá tối tăm.

Đối diện tòa nhà là trường học, tòa nhà này xem như là khu nhà của trường học, một số phòng đã được mua lại, cũng có một số phòng được thuê riêng cho học sinh học ngoại trú.

Trước đó khuôn viên nơi này rất náo nhiệt, vào cuối tuần lại là một khoảng tối mờ tĩnh lặng.

"Muốn đi đâu?" Đèn xe từ xa chạy đến rọi sáng con đường.

Tông Khuyết khép dù lại, lên xe nói: "Đường Bình An."

Nhà nghỉ trên con đường đó khá rẻ, lại có rất nhiều quán net trộn lẫn vào, đủ để đáp ứng nhu cầu lúc này của hắn.

...

"Tiền đặt cọc một trăm đồng, ở một đêm giá năm mươi đồng." Ông chủ đang nghịch máy tính sau quầy lễ tân không ngẩng đầu lên nói. Nghe tiếng phát ra từ trò chơi, rõ ràng là đang hỗn chiến.

"Ở lại hai ngày trước đã." Tông Khuyết quét mã trả tiền.

Ông chủ ngẩng đầu, nhìn thấy băng gạc quấn quanh trán và trên người hắn, xoay người lấy ra một chiếc chìa khóa đặt trên quầy nói: "Phòng 316, đừng để máu dính lên giường, bằng không sẽ không trả lại tiền cọc."

"Biết rồi." Tông Khuyết lấy chìa khóa đi lên lầu.

Mùi trong hành lang không tính quá dễ ngửi, tràn ngập mùi thuốc sát trùng, may mà trong phòng còn khá sạch sẽ, nhưng cũng chỉ có một chiếc giường lớn, nhà vệ sinh và phòng để nước uống đều nằm ở đầu khác của hành lang.

Ở một thành phố như vậy, hầu hết chỉ có thể tìm được những căn phòng với mức giá này.

Đêm đã rất khuya, Tông Khuyết mặc nguyên quần áo nằm nghiêng trên giường, vết thương trên người đã không còn quá đau, cũng giúp hắn đủ tỉnh táo để suy xét nhiệm vụ kế tiếp.

Hệ thống có thể lựa chọn hắn thì cũng có thể từ bỏ hắn, tất cả mọi thứ liên quan đến sinh mệnh đều được tiến hành dựa vào hệ thống. Mặc dù trước mắt hệ thống không có ác ý, nhưng sinh mệnh nằm trong tay người khác thì luôn sẽ có vài phần mất tự do.

Có thể dựa vào tích lũy tinh tệ để không ngừng yêu đương với người mình yêu hết đời này đến đời khác, thế cũng có nghĩa là hắn có thể bằng vào tích lũy tinh tệ thoát ly khỏi những thế giới này mà không cần ỷ lại vào hệ thống.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng nuôi dê cho mập rồi làm thịt, dù sao thịt bò cao cấp nhất lúc bò còn sống cũng được nhận đãi ngộ cao cấp nhất, lòng phòng bị không thể không có, tất cả còn cần tiếp tục tra xét.

Cấp bậc nhiệm vụ cao nhất là cấp S, trừ cấp S có thể lấy được ít nhất mười triệu tinh tệ, còn có khen thưởng thêm, mức thưởng thêm sẽ dựa vào độ thúc đẩy theo hướng tích cực đối với thế giới đó.

Đây là tin tức hắn nắm được hiện nay. Tích lũy tinh tệ đến một số lượng nhất định mới có thể thăm dò nhiều tin tức hơn từ chỗ hệ thống.

[Ký chủ, cậu không ngủ được à? Có cần tôi mở bài hát ru cho cậu không? Bảo đảm ba giây là ngủ.] 1314 để ý thấy tinh thần ký chủ vô cùng tỉnh táo bèn nói.

Tư vấn tâm lý cho ký chủ cũng là một phần công việc của hệ thống, tuyệt đối không thể để xảy ra tình trạng nhiệm vụ còn chưa làm, tâm lý của ký chủ đã có vấn đề trước, đó chính là sai lầm lớn.

[Không cần, tôi đang nghĩ làm sao làm nhiệm vụ.] Tông Khuyết nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đáp.

Thay đổi vận mệnh của một người không chỉ đơn giản là ngăn cản chuyện xấu phát sinh, bởi vì người làm nhiệm vụ đi vào thế giới, dưới hiệu ứng cánh bướm, mọi chuyện ban đầu cũng sẽ thay đổi, nhưng bánh răng số phận vẫn quay, cho dù tiết điểm ban đầu có đổi khác thì chuyện xấu cũng có khả năng xảy ra lần nữa.

Trong tình huống này, làm bạn với Lâm Hành là cách nhanh nhất để biết được chuyện xảy ra bên cạnh cậu, nhưng xét đến chuyện ở thế giới trước, tốt hơn hết vẫn là không cần quá mức thân thiết.

[Được, cậu cứ từ từ suy nghĩ.] Hệ thống yên tĩnh lại.

Đêm dần khuya, Tông Khuyết lập kế hoạch sơ bộ xong cũng đi vào giấc ngủ.

Mưa rả rích suốt đêm, bình minh ló dạng trong tiếng chim hót líu lo, lúc Tông Khuyết đi ra khỏi nhà nghỉ, mặt đất đã khô hơn phân nửa, gió mát thổi qua, mang đến vài phần sảng khoái.

Tông Khuyết dò bản đồ, đi vào một tiệm net tương đối quạnh quẽ, lâm thời mở thẻ ra, tìm một góc ngồi xuống.

Muốn kiếm tiền cũng không làm việc bán thời gian được, nguyên thân có rất nhiều tiết học, hơn nửa học kỳ năm lớp mười toàn dùng để ăn chơi, vậy nên hắn cần tốn nhiều thời gian mới theo kịp tiến độ học tập.

Cha mẹ ly dị, cha làm ăn buôn bán mắc nợ bạn bè thân thích một khoản, trốn bên ngoài không dám trở về, mẹ thì tái giá, trong nhà chỉ còn lại mỗi bà nội, trừ một chút tiền trợ cấp, bà phải làm một vài công việc chân tay nuôi sống gia đình, còn phải tích cóp tiền học phí mỗi năm cho hắn.

Mười sáu tuổi, nếu như không đi học tiếp, thì cũng đến tuổi có thể tự nuôi sống bản thân.

Nguyên thân không có năng lực kiếm tiền, nhưng hắn lại có thể thử xem.

Dù sao cũng không chỉ mỗi hắn cần tiền, sự đột ngột và ngẫu nhiên của nhiệm vụ cũng cần tiền tài chống đỡ, chỉ dựa vào tiền làm công thì vĩnh viễn không cách nào tích lũy tài phú nhanh chóng được.

Trong vòng hai ngày, Tông Khuyết đều dùng để thu thập và tìm hiểu tình trạng tài chính của thế giới này, chỉ giữ lại tiền cơm một tuần, số tiền còn lại đều đầu tư vào hết.

Lúc mới bắt đầu thì chỉ là một khoản tích lũy nhỏ, chờ khi tích lũy được số vốn nhất định thì có thể đầu tư lớn và lâu dài, tạo ra tài phú liên tục không ngừng.

[Ném vào hết như thế, lỡ như lỗ vốn thì làm sao?] 1314 lo lắng nói.

Tuy rằng ký chủ đầu tư rất lợi hại, nhưng ở hai thế giới trước, lúc khởi bước cũng không sợ thất bại rồi chết đói, còn bây giờ, nếu thất bại thì quả thật sẽ rất thảm.

[Tiền vốn rất ít, tỷ lệ lỗ vốn chỉ có 5%.] Tông Khuyết chỉnh lại mũ lưỡi trai, sau khi xác định băng gạc bị che đi hết mới bước vào phòng học.

Vì là chập tối ngày chủ nhật, thầy cô không đến nên phòng học vốn có chút ồn ào, thế nhưng trong nháy mắt lại lặng thinh.

Có người ngả lưng đọc sách, có người khẽ khàng cất di động đi, còn có người đưa mắt ra hiệu, rút chân lại nhường ra một con đường đi tới dãy bàn phía sau, lặng lẽ đánh giá thanh niên mặt mày ngày càng sắc bén âm u đang đè thấp mũ lưỡi trai kia.

Lâm Hành ngoảnh lại nhìn, thấy hắn không bước đi tập tễnh, trong lòng vừa thở phào một hơi lại thấy hắn nằm bò xuống bàn học, nhắm mắt lại, rõ ràng định đánh một giấc.

"Lớp trưởng nhìn gì vậy?" Bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi, nhìn theo tầm mắt cậu bèn lẩm bẩm, "Không biết sao hôm nay cậu ta lại tới lớp, còn đội nón, ra vẻ cũng vừa thôi."

"Đừng nói vậy." Lâm Hành nhìn tay áo dài của Tông Khuyết, thầm nghĩ mấy vết thương kia hẳn là bị che phía sau, đội nón cũng là vì che đi vết thương.

Quần áo chưa thay, cậu ấy không về nhà ư?

Cùng với việc Tông Khuyết nhắm mắt lại, âm thanh trong phòng học dần ồn ào trở lại, đám học trò còn chưa thoát được cảm giác thư thái và vui vẻ của kỳ nghỉ.

Có điều mỗi lần kết thúc kỳ nghỉ, cả lớp đều như vậy, ngăn một lần thì lát sau lại trở lại như cũ, ghi tên cũng không cần thiết, thầy cô tới thì sẽ yên tĩnh lại.

Cho đến khi một giọng nói bực bội từ cuối phòng học truyền đến: "Im lặng."

Lâm Hành quay đầu lại, nhìn thanh niên đang buồn ngủ, trong mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn và u ám, lại nghe chung quanh lặng ngắt như tờ, khóe môi cậu nhếch nhẹ đến mức khó có thể nhận ra.

Ừm, hiệu quả như nhau.