Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
"A Thùy cô nương..." Đường Lệ Từ tuy thương tích nghiêm trọng nhưng vẫn rất tỉnh táo, "Mời uống thuốc."
Cô gái áo xanh bưng bát Tẩy Cấu lên uống cả nước và thuốc bên trong, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh giường: "Ta không sao, giờ đã khá nhiều rồi. Đường công tử vì ta mà bị thương nặng, A Thùy đúng là tội nghiệt sâu nặng."
Thiệu Diên Bình cười gượng: "Đều tại ta sắp xếp không chu đáo, suy nghĩ chưa cẩn thận. Dư Phụ Nhân trúng độc phát điên, nhưng ta lại không lường trước được hắn thật sự có thể đả thương Đường công tử, ầy..."
A Thùy chăm chú nhìn sắc mặt Đường Lệ Từ hơi tái nhợt. Dẫu mệt mỏi đến đâu, bị thương thế nào thì gương mặt y cũng chưa từng thiếu vẻ hồng hào, lúc này hai gò má vẫn ửng đỏ, quả thực hơi kỳ lạ.
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Là tự ta không cẩn thận, khụ khụ... Thiệu tiên sinh mấy hôm nay đã khổ cực liên miên rồi, Đường Lệ Từ không giúp được một tay, thật là ngại quá."
Thiệu Diên Bình thầm nghĩ lúc ta cần ngươi giúp thì có thấy mặt ngươi đâu, lúc này ngươi nằm bệt ra giường rồi, nói một câu ngại quá coi như xí xóa mọi chuyện, quá hời cho ngươi rồi. Thế nhưng ngoài miệng hắn vẫn phải gượng cười: "Toàn những việc lông gà vỏ tỏi thôi, nào có khổ cực như Đường công tử lập mưu tính kế? Ngươi tĩnh tâm điều dưỡng đi, ta đảm bảo với ngươi chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài."
Đường Lệ Từ vốn đang mỉm cười, lúc này khóe môi lại khẽ cong lên, cất giọng nhẹ bẫng không hề tỏ ra nghi ngờ, "Chuyện hôm nay... làm sao giữ kín được? Ta đã nói không muốn truyền ra ngoài thì kết quả chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài..."
Thiệu Diên Bình há hốc mồm: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cố ý muốn người ta đồn đại ra ngoài rằng ngươi đang chịu trọng thương sao?"
Đường Lệ Từ khép hờ mi mắt: "Kiếm hội đã ra lệnh ngậm miệng thì ai dám rêu rao chuyện ta bị trọng thương ra ngoài? Nhưng nếu Đường Lệ Từ trọng thương thì Vạn Khiếu Trai nhất định chịu ảnh hưởng, phủ quốc trượng nhất định sẽ hỏi tội Thiện Phong Đường, Kiếm hội trung nguyên sẽ phải đối mặt với nhiều sóng gió hơn, nói không chừng... phiền toái quá lớn còn lật thuyền, ta nói có đúng không?"
Trán Thiệu Diên Bình suýt nữa đã túa mồ hôi lạnh, vị công tử này lúc khách khí thì vô cùng khách khí, lúc lịch sự thì cực kỳ lịch sự, lúc thẳng thắn thì thẳng thắn đến rành mạch vô tình.
"Không sai." Đường Lệ Từ thong thả đáp: "Cho nên tin tức này nhất định sẽ lọt ra ngoài, chỉ cần xem dưới áp lực của Kiếm hội trung nguyên, rốt cuộc là kẻ nào đủ bản lĩnh truyền được tin tức ra ngoài mà không sợ Kiếm hội truy cứu..."
Thiệu Diên Bình hạ giọng: "Ngươi thật sự cho rằng trong Kiếm hội vẫn còn gian tế của Phong Lưu Điếm sao?"
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Ngươi có biết khi Phong Lưu Điếm tấn công lên núi Hảo Vân, rốt cuộc là ai hạ độc vào giếng nước không?"
Thiệu Diên Bình xấu hổ: "Việc này..."
Đường Lệ Từ nói: "Lúc đó Dư Phụ Nhân và Tưởng Văn Bác đều ở trong rừng Tị Phong, là ai hạ hộc vào giếng nước, ngươi không biết, ta cũng không biết..." Y thấp giọng ho khan vài tiếng: "Ngươi không thấy đây là thời cơ tốt để nhìn ra kẻ đó à?"
Thiệu Diên Bình hơi biến sắc. Phải, đây đúng là cơ hội để dụ rắn rời hang, nhưng nếu tin tức bị lộ ra ngoài thì cái giá phải trả sẽ rất lớn.
Đường Lệ Từ đưa tay lên đè bụng, giữa chân mày thấp thoáng nét đau đớn, "Cha nuôi ta sẽ không dễ dàng tin chuyện ta chết, còn về Vạn Khiếu Trai... ngươi đưa ta ấn giám, ta viết một bức thư cho..." Y nói đến câu này thì hụt hơi, đành thoáng ngừng lại.
A Thùy vẫn luôn chú ý đến biến đổi trên sắc mặt y, lập tức đè vai y lại: "Thiệu tiên sinh hiểu ý ngươi rồi, không cần nói nữa."
Thiệu Diên Bình gật đầu lia lịa: "Vậy ta đi thu xếp, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, cần gì cứ việc nói."
Đường Lệ Từ nhắm mắt không cựa quậy, Thiệu Diên Bình nhẹ bước rời đi.
"Oa oa oa oa..." Phụng Phụng đợi Thiệu Diên Bình đi rồi mới rưng rưng khóc òa lên, túm vạt áo tả tơi dính đầy vết máu của Đường Lệ Từ mà kéo liên tục, "Hu hu hu.." A Thùy bế nó lên vỗ nhẹ dỗ dành, trong lòng vừa cảm nhận được niềm vui của người làm mẹ, nửa lại lo âu. Gặp đại nạn không chết lại còn được đoàn tụ với con trai đương nhiên rất tốt, nhưng Đường Lệ Từ đi chuẩn bị chén thuốc kia mà vô tình bị thương nặng, ngoại trừ lo âu, trong lòng nàng còn có một thứ cảm nhận khó nói thành lời.
Đường Lệ Từ lấy viên thuốc và cái bát sứ kia từ túi đồ tùy thân, nếu đã mang theo người nghĩa là y vốn định dùng nó vào việc gì khác... Mà vì sợ nàng sảy thai xong phải kiêng lạnh, không thể uống nước nguội, y chỉ nghỉ ngơi một lát rồi bưng bát sứ định vào bếp nấu một bát canh gừng cho nàng uống thuốc, ai ngờ tự dưng vướng phải tai bay vạ gió. Nàng khẽ thở dài, đời này từng có rất nhiều người đối xử tốt với nàng, cũng không ít người yêu nàng tận xương tủy, nhưng chưa có ai đối xử với nàng tỉ mỉ chu đáo như vậy mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Đây có thể coi như người hiếm hoi trên đời thật lòng đối xử tốt với ngươi mà không cần bất cứ thứ gì hồi báo chăng? Nàng chưa bao giờ nghĩ mình có may mắn gặp được người tốt như vậy. Mà Đường Lệ Từ quả thực cũng không giống kiểu dịu dàng vô tư đó, huống chi nàng đã không thể cho y bất cứ thứ gì rồi... Việc gì y phải đối xử với nàng tốt như thế?
Giữa thế gian hỗn loạn, y dường như là một vị công tử hoàn mỹ vô khuyết, võ công tài trí đều hơn xa người thường, thậm chí gia thế bối cảnh cũng khó có ai sánh bằng... Đáy lòng nàng cảm nhận được sâu sắc, cái con người không thiếu thứ gì này, sâu trong lòng hắn dường như thiếu vô vàn thứ, tràn đầy khát vọng đấu tranh. Dù y che giấu kín kẽ đến nhường nào, nàng vẫn ngửi thấy... mùi vị của đồng loại.
Nàng thông minh, lý trí, lạnh nhạt, giỏi khống chế bản thân, thậm chí có thể kiên trì giữ nguyên tắc của mình, rơi vào hoàn cảnh cực đoan cỡ nào cũng chưa từng làm ra chuyện gì đi ngược lại quan điểm nhân sinh của bản thân. Trong mắt người khác, nàng lạc quan bình thản, thích ứng với mọi hoàn cảnh, thậm chí cúi đầu nhẫn nhịn, dường như có gặp kiếp nạn lớn hơn cũng có thể ung dung sống qua ngày đoạn tháng. Nhưng nàng hiểu rõ bản thân, cho dù ẩn giấu tự nhiên và kỹ càng hơn nữa, kiềm chế bản thân thành công hơn nữa, thuyết phục được mình triệt để hơn nữa, nàng vẫn không thể phủ nhận được khát vọng với một gia đình từ tận đáy lòng.
Nàng cảm nhận được trên người Đường Lệ Từ tỏa ra hơi thở giống nàng. Đó là nỗi khát khao mãnh liệt vượt quá bình thường đối với thứ gì đó bị đè nén thật sâu, khiến đáy lòng trống rỗng vô tận. Không có được thứ đó, nỗi trống rỗng trong lòng cứ ngày càng thêm lớn, rồi sẽ có một ngày nuốt chửng cả xương cốt máu thịt của chính mình.
Rốt cuộc y thiếu thứ gì? Nàng ngắm gương mặt ôn nhu bình tĩnh của Đường Lệ Từ không chớp mắt, lần đầu tiên nhìn kỹ vết thương nơi lông mày trái của y. Đó là một vết đao cắt ngang lông mày, tình cảnh khi đó chắc chắn rất nguy hiểm. Vầng trăng sáng được vô số ngôi sao vây quanh này rốt cuộc đã bao lần gặp nguy hiểm như thế, đã gặp phải kiếp nạn cỡ nào rồi? Trong lúc nàng chăm chú quan sát, chợt thấy nét đau đớn ngày càng hằn sâu giữa hai chân mày của Đường Lệ Từ. Nàng loạng choạng thả Phụng Phụng xuống cái nôi bên cạnh giường, lấy một mảnh khăn tay thấm nước lạnh trong bình rồi nhẹ nhàng đắp lên trán y.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Bên ngoài cửa sổ thấp thoáng bóng người, một người áo xám đứng đó, dường như đang ngó vào, nhưng ánh mắt lại vô cùng mờ mịt: "Đường Lệ Từ... Y chết rồi sao?"
A Thùy khẽ nhíu mày, gắng gượng đứng lên khỏi ghế, vịn vào mặt bàn bước đến bên cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Y bị thương nặng lắm, ngươi là ai?"
Người áo xám đáp: "Dư Phụ Nhân"
A Thùy cười nhạt, sắc mặt trắng tái: "Là ngươi đả thương y à?"
Dư Phụ Nhân gật đầu, A Thùy nhìn thanh kiếm hắn đang đeo, Thanh Lạc đã trở về bao, không để lại vết máu, quả nhiên là một thanh kiếm tốt: "Tại sao ngươi phải đả thương y?" Nàng nhỏ giọng nói: "Hôm trước sau trận đại chiến, y còn chưa được nghỉ ngơi đã chạy đến rừng Tị Phong cứu ta, lại chăm sóc ta suốt một ngày đêm chưa từng chợp mắt. Nếu không phải thế..." Nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi sẽ không có cơ hội đả thương y."
Dư Phụ Nhân lại gật đầu: "Ta... ta biết..."
A Thùy nhìn hắn thêm vài lần, thở dài: "Ngươi là con trai... Dư Kiếm vương à?"
Dư Phụ Nhân chấn động, A Thùy bình tĩnh nói: "Hai người rất giống nhau, nếu như ngươi báo thù cho cha thì sai càng thêm sai. Vì thuốc nổ trong kiếm đường của Dư Gia Kiếm trang không phải do Đường công tử đặt, người châm thuốc nổ khiến Dư Khấp Phượng trọng thương cũng không phải Đường công tử."
Dư Phụ Nhân biến sắc: "Ngươi nói bậy! Người đời đều biết Đường Lệ Từ nổ chết ông ấy, là y xông vào Kiếm trang đặt hỏa dược nổ chết ông ấy, ta..."
Đôi mắt A Thùy nhuốm màu mệt mỏi, không muốn tranh cãi với hắn, khẽ thở dài: "Dư thiếu hiệp, lời người ta nói không thể tin hết."
Cơ thể nàng vẫn còn yếu ớt, đứng một lúc đã không chịu nổi, rời xa cửa sổ ngồi xuống ghế. Dư Phụ Nhân thò tay qua cửa sổ giữ tay nàng lại: "Đợi đã! Là kẻ nào đặt thuốc nổ ở kiếm đường?"
A Thùy bị hắn giữ lại lắc lắc, sắc mặt trắng tái nhưng thần thái vẫn bình tĩnh: "Là Hồng cô nương."
Dư Phụ Nhân lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao ngươi hiểu rõ chuyện này như thể?"
A Thùy đáp: "Ta là tỳ nữ của Liễu Nhãn, sau khi Dư Kiếm vương trọng thương, ta cũng từng chăm sóc hầu hạ ông ấy." Nàng lẳng lặng nhìn Dư Phụ Nhân: "Ngươi cũng muốn gϊếŧ ta sao?"
Sắc mặt Dư Phụ Nhân cũng tái nhợt hệt như nàng vậy, chợt nghe Thanh Lạc sau lưng hắn rung lên từng chặp, hóa ra Dư Phụ Nhân đã run rẩy cả người không kiềm chế nổi. "Y... ta..."
Hắn buông tay A Thùy ra, xoay người chạy như bay. Ngoài viện có tiếng thượng sư Phổ Châu trầm giọng quát hắn đứng lại, sau đó lại nghe tiếng ngã, hẳn là Dư Phụ Nhân đã bị người ta chặn lại. A Thùy ngồi xuống ghế nhìn Đường Lệ Từ, Dư Phụ Nhân ra tay đả thương người tất nhiên là do hắn lỗ mãng, nhưng Đường Lệ Từ biết rõ hắn hiểu lầm, tại sao chưa bao giờ giải thích?
Tại sao Đường Lệ Từ phải nhận mình gϊếŧ Dư Khấp Phượng? Bởi vì... y thích nổi tiếng, y có ham muốn hư vinh mãnh liệt, từ khi sinh ra y đã muốn cuộc sống được người khác vây quanh. A Thùy khẽ thở dài, Phụng Phụng vốn đang khóc, khóc một hồi rồi tựa đầu vào cánh tay Đường Lệ Từ, mơ hồ ngủ thϊếp đi. Nàng nhìn đứa bé, khóe miệng khẽ mỉm cười. Nàng đã xa cách đứa bé này quá lâu rồi, vốn tưởng rằng đời này kiếp này không có duyên gặp lại, vừa rồi tỉnh lại chỉ hận không thể mãi mãi ôm nó vào lòng, mãi mãi không rời xa. Nhưng... có được không? Nàng mang đứa bé đi được không? Ánh mắt nàng lại chuyển sang gương mặt Đường Lệ Từ, đột nhiên... cảm thấy không nỡ, ngây người ra một lúc rồi khẽ thở dài.
Bên ngoài viện.
Dư Phụ Nhân rối loạn tâm trí, điên cuồng chạy ra ngoài, Thượng sư Phổ Châu và Tây Phương Đào vẫn luôn bám theo hắn, nhưng vẻ mặt hắn vô cùng quái dị, tạm thời không thể mở miệng ra khuyên giải, giờ chỉ còn cách lựa thời cơ ngăn hắn lại mà thôi. Phổ Châu phất tay áo, Dư Phụ Nhân lập tức ngã xuống, Phổ Châu bế hắn lên chậm rãi dìu hắn về phòng. Tây Phương Đào thong thả đi theo phía sau, mặt cũng đầy vẻ lo âu.
Đi được hơn mười bước, Phổ Châu bỗng hạ giọng hỏi: "Vừa rồi sao cô lại ngăn cản ta?"
Tây Phương Đào ngẩn ra, gương mặt liền ửng đỏ: "Ta... Ta chỉ lo..."
Còn chưa nói hết câu, nàng đã khẽ thở dài, che mặt đi về hướng tây. Phổ Châu dõi mắt nhìn theo bóng lưng nàng, cõi lòng xưa nay vẫn thanh tịnh đạm bạc chợt dâng lên nỗi hoài nghi, người bạn thân đánh cờ này hình như có tâm sự? Nhưng tâm bệnh phải dùng tâm dược mới chữa khỏi, nếu bản thân không nhìn thấu thì người ngoài nói gì cũng uổng công.
Phổ Châu bế Dư Phụ Nhân về phòng rồi thả hắn xuống, chỉ thấy thanh niên xưa nay vẫn luôn bình thản tự nhiên, cư xử khéo léo này giờ đây nhắm chặt hai mắt, khóe mắt còn vương lệ. Phổ Châu mở miệng nói: "A Di Đà Phật," giải huyệt đạo cho Dư Phụ Nhân rồi hỏi, "Ngươi thấy thế nào, có ổn không?"
Dư Phụ Nhân mở mắt ra, cất giọng khàn khàn, "Ta... không biết nên làm sao mới đúng..."
Phổ Châu thong thả trò chuyện, gương mặt hắn trang nghiêm, ánh mắt lạnh lùng, tuy tuổi không cao nhưng đã có tướng mạo Phật hàng ma: "Làm chuyện sai lầm, tự mình thừa nhận, thành kính sửa đổi, không gì không thể."
Dư Phụ Nhân run rẩy nói: "Nhưng sai lầm của ta không thể tha thứ được, ta suýt nữa đã gϊếŧ y rồi... Ta cũng không biết vì sao lại...."
Phổ Châu đưa tay điểm vào bốn huyệt đạo trên đỉnh đầu hắn, Dư Phụ Nhân cảm thấy bốn luồng khí hết sức ôn hòa truyền vào đỉnh đầu mình, đầu hắn đã mấy lần có cảm giác muốn nổ tung chợt nhẹ nhõm đi nhiều. Phổ Châu tiếp tục nói: "Ngươi trúng độc hoa Vong Trần, nghĩ đến là muốn gϊếŧ người, ra tay là muốn gϊếŧ người, tuy có chất độc quấy phá nhưng dù sao trong thâm tâm ngươi cũng nảy sinh ý định gϊếŧ người." Hắn bình tĩnh nói: "A Di Đà Phật."
Dư Phụ Nhân thở ra một hơi thật dài: "Cha ta vùi thân trong Phong Lưu Điếm, đuổi theo danh lợi, u mê không tỉnh, có lẽ... Có lẽ ông ấy cũng không biết, người châm thuốc nổ biến ông ấy thành ra thế này không phải Đường Lệ Từ, mà chính là người "bạn " bên cạnh ông ấy. Là cha ta gợi ý cho ta gϊếŧ Đường Lệ Từ..." Hắn mỉm cười gượng gạo: "Ta biết rõ ông ấy chỉ nói lấy lệ nhằm lợi dụng ta thôi, nhưng mà... thấy ông ấy rơi vào kết cục bi thảm như vậy, ta quả thực không muốn tin ông ấy đang lừa dối ta, cho nên..."
Gương mặt Phổ Châu vẫn không có quá nhiều cảm xúc: "Ngươi không muốn oán trách cha già, nên giận cá chém thớt lên người Đường thí chủ, sát ý từ đây mà ra."
Dư Phụ Nhân nhắm mắt hồi lâu rồi gật đầu: "Thượng sư tâm trí sáng tỏ, đúng là như vậy, chỉ tiếc trước khi động thủ ta không hề hiểu rõ."
Phổ Châu đứng dậy: "Đường thí chủ sẽ không chết dễ dàng như thế, ngươi hãy buông bỏ ý niệm, đừng cố chấp thêm nữa, y sẽ không trách ngươi."
Dư Phụ Nhân cười khổ: "Ta chỉ hận y không thể tỉnh dậy lăng trì ta, y không trách ta, ta càng không biết làm sao cho phải."
Phổ Châu cất giọng trầm thấp, tự mang theo khí chất thanh tịnh vững vàng: "Lúc cần buông thì nên buông, buông bỏ rồi mới giải thoát được."
Thong thả nói xong câu này, hắn đã ra khỏi cửa.
Buông ư? Dư Phụ Nhân siết chặt hai tay. Hắn đâu phải người xuất gia, cũng không có thành tựu phật học vững chắc như Phổ Châu, nếu có thể buông dễ dàng như vậy thì cớ sao hắn phải bỏ ra mười tám năm luyện kiếm vì Dư Khấp Phượng? Cớ sao phải gia nhập Kiếm hội trung nguyên chỉ để thường xuyên chạm mặt Dư Khấp Phượng? Một lòng sùng bái người cha ruột này, vì thế mà đổ mồ hôi nước mắt, vì thế mà nổi lên ý muốn gϊếŧ người, cuối cùng vì thế mà ngộ thương người vô tội, những chuyện này... Nói thông suốt là có thể thông suốt sao? Hắn tình nguyện để Đường Lệ Từ tỉnh lại đâm một kiếm gϊếŧ chết hắn, hoặc là... Bây giờ hắn xông ra bắt sống Dư Khấp Phượng rồi tự sát. Trong đầu toàn những suy nghĩ lung tung vớ vẩn, Dư Phụ Nhân dựa vào thành giường, sống mũi cay cay. Nếu hắn không phải con trai Dư Khấp Phượng, nếu hắn không phải con trai Dư Khấp Phượng thì cần gì phải bước chân vào võ lâm, cũng đâu có làm ra chuyện điên cuồng như thế?
Phổ Châu quay về đại sảnh, kể lại sơ lược tình hình Dư Phụ Nhân cho Thiệu Diên Bình nghe. Thiệu Diên Bình thở phào nhẹ nhõm, hắn còn đang lo Dư Phụ Nhân tỉnh lại thấy Đường Lệ Từ chưa chết, không chừng lại muốn xiên thêm mấy nhát nữa. Nếu đã hối hận thì rất tốt, dẫu sao hắn cũng trúng độc nên không ai trách được. Bỏ qua chuyện của Dư Phụ Nhân, Thiệu Diên Bình lại nghĩ đến chuyện khác: "À đúng rồi, ban nãy Đào cô nương ra ngoài, thượng sư có biết nàng ấy đi đâu không?"
Phổ Châu ngẩn ra: "Ta không biết."
Thiệu Diên Bình nhìn hắn nghi hoặc, Tây Phương Đào vẫn luôn theo sát hắn như hình với bóng, hôm nay sao toàn xảy ra chuyện lạ thế nhỉ? Phổ Châu thi lễ với Thiệu Diên Bình rồi chậm rãi trở về phòng.
Có người bị thương có người trúng độc, Thiệu Diên Bình ngẫm nghĩ hồi lâu rồi thở dài, vung tay viết một phong thư, bảo cho đệ tử mau gửi đi. Nghĩ một hồi lại vội vã gọi tên kia quay về, đổi một đệ tử khác diện mạo thanh tú, áo mũ chỉnh tề, mồm miệng lanh lợi ra ngoài, dặn dò bất kể người nhận thư có nói gì cũng phải kiên nhẫn lắng nghe, luôn miệng đồng ý. Cho dù hắn đưa ra điều kiện lấy đất ở núi Hảo Vân thì cũng phải chấp nhận trước rồi tính sau.