Mặc cho bọn họ như thế nào ồn ào ra chuyện hay Hàn Diệp đắc ý đến độ đuôi cũng sắp lộ ra, Hàn Ân đến bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì.
Hắn âm trầm nhìn Hàn Diệp đang điên cuồng diễn trò, sát ý như có như không bắt đầu lộ ra. Nhưng hắn vẫn không động thủ mà thay vào đó, Hàn Ân mỉm cười nhẹ giọng nói:
" Biểu huynh biết nghĩ cho ta như vậy ta thật lòng rất biết ơn. Bất quá, dạo gần đây biểu huynh có lẽ đã quá ham chơi nên lơ là việc học rồi, sách thánh hiền có dạy cách đối nhân xử thế. Mặt dù ta không ngại nhưng ta lại rất lo lắng cho vốn ngôn ngữ của huynh, lên ba trẻ nói người cười, lên mười trẻ nói người chê người trách, nếu cứ để mặc huynh xử dụng các loại từ ngữ ô uế không hợp học từ lũ ô hợp ngoài đường kia. Ta sợ một ngày nào đó huynh lại phải bị người ta đánh gãy cả hai chân như trước đây, phải bò lết về nhà chẳng khác gì cẩu nhà có tang* thì chết."
Nói rồi, trong mắt Hàn Ân ánh lên ý cười, cố tình cao giọng nói:
" Hàn Diệp biểu huynh, nếu huynh đã cho ta lời khuyên rồi. Mặc dù lời khuyên này rất vô tích sự nhưng ta cũng muốn đáp lễ một chút, ta cũng cho huynh một lời khuyên vậy. Dạo này giáo đường vẫn đang mở, thậm chí còn có rất nhiều cải cách. Đến Hàn Thiệu cũng đang học trong đó đây... chất lượng dạy học khá tốt, ít nhất theo ta cảm nhận được Hàn Thiệu ngày càng ra dáng một thiếu chủ quyền quý trầm ổn, biết tiến biết lùi và đặc biệt là... đệ ấy ăn nói rất chuẩn mực. Nếu biểu huynh thật sự không khống chế được miệng lưỡi mình, huynh có thể suy xét một chút đến việc cùng Hàn Thiệu cùng nhau đến giáo đường học tập."
Hàn Diệp nghe hắn nói vậy thì máu dồn lên não, tức đến độ xung huyết cả mắt, chỉ thẳng vào mặt Hàn Ân gầm lên:
" Ngươi, cái tên tiểu tiện nhân này..."
Hàn Ân nghe thấy Hàn Diệp thẳng thừng chỉ mặt sĩ nhục mình sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn một bộ đạm đạm kinh phong* đối mặt. Nhưng chưa đợi hắn tiếp lời, một giọng nói lanh lảnh như chim hót tràn đầy sức sống đã cắt ngang đến:
" Không được đâu đại ca, không thể để biểu huynh đến học đường của đệ được!"
Mặc một thân hoàng kim y phục lấp lánh, Hàn Thiệu nhảy chân sáo lắc lư qua đám người Hàn Diệp, tinh nghịch nói với Hàn Ân.
Lý Mộ Phong thấy Hàn Thiệu thì thoáng ngạc nhiên, lúc nãy hắn mới vần nhóc này đến bầm dập, không ngờ chỉ mới đó không gặp mà đã khôi phục đến như vậy rồi, còn một thân hoàng kim này nữa. Tuy đúng là hơi chói mắt nhưng Lý Mộ Phong lại cảm thấy rất hợp với Hàn Thiệu, bây giờ hắn chẳng khác gì con gà con với bộ lông màu vàng chanh, đang xù lông nhúm lông tơ mịn của mình đứng chắn trước mặt Hàn Ân như thế ai muốn hại y đều phải bước qua xác của hắn vậy.
Khụ, thật sự rất đáng yêu! (≧▽≦)
Trong lúc Lý Mộ Phong thoáng thất thần thì Hàn Thiệu đã đi đến, bắt đầu giở đồ nghề của mình ra mà cà khịa Hàn Diệp.
" Biểu ca à, không phải biểu đệ chê huynh hay gì nhưng lớp của đệ đã đủ học sinh rồi, hơn nữa cũng đã học được một khoảng thời gian rồi. Đệ sợ huynh vào học sẽ không thích ứng được, mất nhiều hơn được. Vả lại tính huynh ham chơi, mà lớp càng cao thì các học trò sĩ tử đều đã có nhận thức hết cả rồi, bọn họ biết hiểu chuyện nên lão sư thường sẽ không chịu chăm lo, trông coi chúng ta từng li từng tí. Như vậy không được tốt lắm, hay là để giới thiệu cho huynh mấy lớp Ất, Giáp nhé, tuy là những học sinh lớp này đều mấy tiểu tử vừa tròn ba, bốn tuổi. Nhưng ngược lại rất tốt, chương trình dạy học rất phù hợp với trí tuệ của huynh, thậm chí các bằng hữu bạn học cũng sẽ dễ làm quen, biểu huynh sẽ không cần lo lắng bản thân sẽ vì không thích nghi được mà bị lạc đàn đâu."
Hàn Thiệu nhìn Hàn Diệp, giọng nói chân thành đến độ nếu như không phải nội dung quá mức trắng trợn, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ Hàn Thiệu rất quý người biểu huynh này. Gân xanh trên trán Hàn Diệp nổi lên từng vằn cho thấy sự tức giận của hắn.
Đang giận! chính là cái dáng vẻ đột nhiên trở nên hiểu chuyện yếu thế này, còn là người tung người hứng phụ họa cho nhau. Chỉ trách hắn trước kia quá nhẹ dạ cả tin, nên mới bị cái bộ dạng dối trá kia lừa mất, thậm chí còn đem lại cho hắn một thân thương tật khó chữa lành... Lần này hắn nhất định phải bắt bọn Hàn Ân trả giá đắt cho đôi chân tật nguyền của mình!
Hàn Diệp thân thể run rẩy, kìm chế sự kích động của mình, hắn trợn mắt nhìn huynh đệ nhà Hàn Thiệu. Hai bên tai căn chặt lắng nghe, trong lòng xấu xí lại thẹn sợ bị bọn bằng hữu sau lưng cười nhạo mình. Cũng may là không có!
Hắn khôi phục lại một chút lý trí, hôm nay mục đích hắn đến đây là để chọc tức Hàn Ân, sau đó kéo hắn xuống nước. Chứ không phải là để chính mình bị chọc cho tức điên mất hết lý trí.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
" Vậy thì ta phải cảm ơn lòng tốt và sự thấu hiểu của đệ rồi!!!"
" Chẳng qua, có lẽ biểu đệ đã quên mất một số việc rồi, không bằng để huynh nhắc cho đệ nhớ lại nhé. Nơi chúng ta đang sống không phải là phàm nhân giới mà là tu chân giới, nơi cái gọi là cường giả vi tôn, sức mạnh đứng đầu trên chuỗi thức ăn. Chứ không phải là nơi bọn sâu kiến vô lực chỉ có thể dùng văn vở, âm mưu ghê tởm để đả kích nhau. Vậy nên cho dù có thất học hay không thì cũng chẳng có ai quan tâm đâu. Thay vì nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của đối thủ cạnh tranh mang lớp mặt nạ thân nhân mà lãng phí thời gian thì ta nghĩ đệ nên chuyên tâm tu luyện một chút. Dù sao để cũng là một nam nhân, chứ không phải song nhi, sau này đệ còn phải làm nghiệp lớn đâu. "
" Hàn gia còn phải trông chờ vào đệ trong tương lai mang vinh quang về cho chúng ta đó."
Nói rồi Hàn Diệp muốn bước đến vỗ vai Hàn Thiệu để thể hiện sự tin tưởng của mình nhưng lại bị Hàn Thiệu nhanh chóng tránh thoát. Phải nói rằng Hàn Diệp còn hơn Hàn Thiệu một bậc tu vi đâu, vậy mà hắn lại bị Hàn Thiệu tránh khỏi ma trảo. Tuy rằng là do hắn không có mục đích bắt giữ nên mới làm Hàn Thiệu tránh được nhưng điều này cũng đã đủ làm cho Hàn Diệp cảm thấy mất mặt. Trong lòng cũng điên cuồng muốn nhanh chóng làm Hàn Ân xấu mặt hơn.
Vì vậy hắn cũng không muốn đôi co với Hàn Thiệu nữa mà mau chóng hướng Hàn Ân châm ngòi lửa:
" Hàn Ân biểu đệ, từ trước đến giờ đệ đều trọng võ, chắc chắn sẽ hiểu được ý của ta chứ. Mà nói đến tu luyện, cũng đã lâu lắm rồi ta vẫn chưa được chứng kiến sức mạnh của đệ. Dù sao đệ cũng được mệnh danh là thiên tài bậc nhất của Hàn gia mà, hay là chúng ta ra kiểm tra một chút đi. Để tất cả mọi người đều biết cái danh này của đệ là danh xứng với thực*."
Hàn Ân liếc mắt nhìn Hàn Diệp , trong mắt như cũ đầy tếu ý, vẻ mặt cũng bất biến không có gì thay đổi. Nhưng Hàn Diệp cũng không còn cắn chết không buông, muốn tìm ra nỗi sợ hãi trong vẻ mặt của y ngay bây giờ như trước nữa, hắn muốn sau khi khiến y thua thảm hại rồi mới châm chọc, đưa lời đồn đi xa. Chỉ có vẻ mặt tuyệt vọng của Hàn Ân lúc đó mới có thể làm hắn thoả mãn thôi.
" Biểu huynh muốn tỉ thí với ta sao?"
" Ái chà chà, sao có thể được chứ. Đệ là thiên tài của Hàn gia, biểu huynh chẳng qua chỉ là một tộc huynh bình thường trong gia tộc, tu vi lẫn sức mạnh tất nhiên là không bằng để rồi. Hay là biểu huynh giúp đệ chọn ra một đối thủ vừa tầm nhé, chứ huynh sao mà đánh thắng biểu đệ được."
Hàn Ân nghe Hàn Diệp nói vậy đột nhiên có chút khinh thường, bĩu môi nói:
" Tỉ thí mà cũng phải chọn người đánh giùm, biểu huynh huynh như vậy là không được đâu đó. Chẳng phải huynh rất tự hào về chuyện tu chân giới cường giả vi tôn hay sao, giờ núp bóng người khác lại làm rất thuần thục."
" Đúng vậy, nếu muốn chọn người đánh, không bằng ta cũng chọn ra một người. Hai tên nô bộc đó cùng nhau tỉ thí là được, chứ đại ca ta thân phận như thế nào mà lại phải tỉ thí với một tên nô bộc vì biểu huynh chứ. Huynh là đang muốn sĩ nhục chúng ta sao?"
Hàn Thiệu khoanh tay trên ngực nhướn mày nói.
Nghe cũng rất có lý, bản thân không đánh thì chắc chắn sẽ không kéo Hàn Ân xuống được, sự kiêu ngạo của song nhi này cứ như khúc xương cứng rắn, lâu lâu lại trồi lên làm người ta mắc nghẹn. Nhưng chính sự kiêu ngạo đó lại là điểm yếu chết người của hắn, Hàn Diệp trong lòng cười chê nghĩ.
Hắn nhìn Hàn Ân với bộ dáng cà lơ phất phơ mà hắn cho là trông đáng khinh nhất, hất hất cằm, chế nhạo nói:
" Sao, không lẽ biểu đệ sợ?"
Hàn Ân thấy hắn như vậy thì cười khinh khỉnh:
" Huynh đang cố tình khích tướng ta, nếu ta đồng ý chẳng phải sẽ rất rẻ mạt sao?"
----------------
----------------
• Cẩu nhà có tang:( chó nhà có tang) Nguyên nghĩa Táng gia cẩu thời cổ là “chó của nhà có việc tang”, tức chó mất chủ (chữ Hán喪có hai nghĩa “táng” và “tang”), nhưng về sau dân gian dùng quen với nghĩa “táng” (mất). Từ này không có nghĩa xấu, trước đây nhà văn Vương Tiểu Ba dùng để gọi những người lang thang trong nỗi lòng cô đơn.
• Đạm đạm kinh phong: giống với vân đam khinh phong - đã giải thích qua.
• Danh xứng với thực: danh tiếng trong lời đồn đúng với sự thật.