Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 73: Tìm người.

QUÀ TẾT (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠). NĂM MỚI VUI VẺ…

Hàn Ân ngạc nhiên:

“ Trong các học đồ của người không có người thỏa mãn yêu cầu này”

Lục Thiên Thừa bất đắc dĩ:

“ Đúng vậy, bọn họ tuy có kiến thức về y dược nhưng thiên phú không đủ, độ tinh khiết của linh căn không phù hợp với yêu cầu của ta.”

Hàn Ân hơi nhíu mày, hỏi:

“ Không biết Lục đan sư yêu cầu độ thuần tịnh là bao nhiêu, làm thế nào để xác nhận.”

Ở Xích Quỷ quốc chưa có phương pháp đo lường độ thuần tịnh của linh căn. Các tu sĩ là thông qua thiên phú tu luyện, tu vi và chính bản thân tu sĩ xác định. Vì vậy cũng không có đơn vị định mức việc này rõ ràng, nếu không Lục Thiên Thừa cũng không cần thiết phải nhờ đến Hàn Ân giúp đỡ tìm người.

Hắn hơi suy tư một chút rồi đáp lại câu hỏi của Hàn Ân:

“ Có thể đưa hết tất cả đến gặp ta, ta là tam linh căn trong đó có mộc hệ linh căn. Ta sẽ thông qua mộc hệ tìm tu sĩ mộc linh căn trước sau đó lại tìm tu sĩ có mộc hệ và một hệ linh căn công kích khác. Sau lại thông qua hắn làm thước đo mà tìm tu sĩ có công kích hệ linh căn phù hợp. ”

“ Chuyện này rất tốn thời gian và dài dòng, nhưng đây là biện pháp tối ưu nhất ta có thể nghĩ ra được.”

" Vậy sao..." Hàn Ân hơi suy tư rồi tự đề cử:

“ Không giấu gì Lục đan sư, ta là hoả mộc song linh căn, độ thuần tịnh không đến nỗi nào. Nếu không có yêu cầu gì khác đặc biệt thì người trước tiên thông qua ta xác định mộc hệ và hoả hệ, ta sẽ xác định rồi tìm người có mộc hệ và hoả hệ trước. Hoàn thành giai đoạn đầu, còn người thứ hai ta sẽ tiếp tục tìm kiếm và tìm ra người thích hợp nhất.”

Sẽ hơi rắc rối nhưng hắn chỉ cần tìm người sở hữu một trong hai linh căn của hắn và một linh căn hệ công kích khác, từ đó biến họ thành thước đo mà tìm người, ai độ tinh thuần thấp thì loại, người có độ tinh khiết cao thì giữ lại. Cứ thế qua mấy vòng chọn lọc, cuối cùng đưa đến trước mặt cho Lục Thiên Thừa kiểm tra lần cuối. Phạm vi có thể thu hẹp về nhóm người có thiên phú cao, tích cực tìm kiếm thì trong thời gian ngắn sẽ có kết quả thôi.

Lục Thiên Thừa nghe hắn nói vậy thì rất kinh ngạc:

“ Hàn thiếu gia là hoả mộc song linh căn?”

“ Vâng, đúng là như vậy. Là được trưởng bối trong nhà ưu ái cho đi kiểm tra trước, mục đích để dễ bề bồi dưỡng. Nhưng ta bất tài đến nay vẫn chưa làm được việc gì lớn, xấu hổ không dám công khai ra ngoài.”

Lục Thiên Thừa nghe Hàn Ân nói vậy, trong lòng thầm cảm thán Hàn gia danh tác. Dù sao trước kia khi hắn còn ở trong gia tộc, việc tự bỏ tài nguyên ra thí nghiệm linh căn là rất hiếm và cái giá phải trả quá lớn. Hầu như trong gia tộc chi thứ này của hắn không ai bỏ được lòng dạ mà làm cả. Ngay cả hắn cũng là do đến tuổi mới thí nghiệm linh căn rồi sau đó mới được Hoàng hậu đón vào cung nuôi dạy.

Nhưng hắn không quá đồng ý với lời Hàn Ân nói, hắn cảm thấy song nhi này quá mức khiêm tốn, còn hơn cả hắn.

“ Hàn Ân thiếu gia dừng nói vậy, ở tuổi của ngươi mà đã luyện khí kỳ. Thiên phú này sớm đã vượt xa đồng bạn cùng trang lứa, đến cả các hoàng tử và công chúa trong hoàng cung. Ta nhìn qua đều thấy hiếm ai bằng ngươi.”

Lý Mộ Phong nghe vậy trong mắt thoáng lên tia dị sắc, hắn rũ mi ngượng ngùng:

“ Đó là do Lục đan sư ưu ái ta, thành ra nhìn ta tốt hơn vài phần.”

Lục Thiên Thừa thấy Hàn Ân vừa vui sướиɠ vừa ngượng ngùng khi được khen, đột nhiên cảm thấy hắn rất giống mình khi còn nhỏ, thái độ đối đãi với hắn cũng thân thiết hơn vài phần.

“ Là do ngươi khiêm tốn. Được rồi, ngươi đưa tay cho ta, ta vận chuyển linh lực xác định độ tinh khiết linh căn của ngươi.”

Hàn Ân mỉm cười đưa tay ra, sau đó hắn thấy linh khí màu xanh lá cây nhạt nhưng trong suốt, phiêu đãng bồi hồi trên lòng bàn tay của Lục Thiên Thừa rồi hướng đến lòng bàn tay hắn chạy đi.

Bàn tay của Lục Thiên Thừa cũng theo đó di động, cho đến khi tay áp tay hắn mới thôi. Lúc này Lý Mộ Phong cảm thấy có gì đó lành lạnh nhưng ôn hòa, mềm mại đang xuyên qua từng lớp da của hắn, ở trong kinh mạch chạy đi.

“ Hãy vận lực xoay chuyển một vòng chu thiên.”

Hắn nghe Lục Thiên Thừa nói thì lập tức nhắm mắt làm theo, thúc giục mộc nguyên lực trong đan điền chạy ra dẫn dắt mộc linh khí mới tiến vào cơ thể mình dạo một vòng.

Vì cách biệt tu vi lớn, Lý Mộ Phong không thể cảm giác rõ ràng được, hắn chỉ biết chỗ nào linh khí đưa ra thì đều tựa như được một dòng nước ấm chảy ra, các vết thương li ti nhỏ vụn từ trận chiến trước đều được chữa lành.

Thời gian chừng một tách trà trôi qua, Lục Thiên Thừa mở mắt, trong đôi con ngươi tràn đầy tinh quang. Rút tay trở lại trên đùi nói:

“ Hàn Ân tiểu thiếu gia, thiên phú của người thật đáng kinh ngạc. Là song linh căn chưa nói nhưng độ tinh khiết của mộc linh căn này, có khi còn hơn cả mộc linh căn của ta rất nhiều.”

Phải biết rằng hắn là do có độ thuần tịnh mộc linh căn cao nên mới dễ dàng trên còn đường luyện đan hơn các đồng đạo khác.

Mà độ thuần tịnh mộc linh căn của Hàn Ân lại vượt qua hắn, y còn có hoả linh căn. Đây không phải là luyện đan sư trời sinh thì là gì, nếu bây giờ không bắt đầu học tập thì thật sự rất đáng tiếc cho phần thiên phú này.

Lục Thiên Thừa nhìn Hàn Ân, do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn chuyển chủ đề sang vấn đề thiết yếu nhất bây giờ:

“ Về chuyện của Mạc Viễn công tử, tu sĩ mộc linh căn chỉ cần độ tinh thuần cỡ hai phần ba như Hàn thiếu gia là quá đủ rồi, còn hoả linh căn thì khó hơn chút, cần phải bằng độ tinh khiết với mộc linh căn của ngươi. ”

Hàn Ân nghe vậy gật gật đầu nhưng rồi hắn khó xử nói:

“ Không biết tu vi của hai người này... Lục đan sư cho rằng bao nhiêu là đủ?”

“ Chuyện về tu vi thì ngược lại, yêu cầu không quá khắt khe, cỡ chừng dao động xung quanh luyện khí kỳ. Không thể vượt quá tu vi trước đó của Mạc Viễn công tử nhưng lại không thể quá yếu, quá yếu thì năng lực điều khiển linh khí không đủ.”

Lý Mộ Phong nghe vậy thì hiểu, quá mạnh thì linh lực còn sót lại của Mạc Viễn chống đỡ không nổi, một khi sai lầm sẽ bị phóng đại gấp nhiều lần khó lòng cứu vãn được.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…

Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Lục Thiên Thừa được hắn đáp ứng thì không còn chuyện gì cần. Thu dọn hộp gỗ và dụng cụ vào túi không gian, đứng dậy rời đi.

Hàn Ân thấy vậy muốn đứng lên đưa tiễn nhưng Lục Thiên Thừa cảm thấy điều này quá khách sáo và phiền người. Lắc đầu tỏ vẻ không cần rồi theo chân hạ nhân dẫn đường, đi đến biệt viện dành cho khách quý của Hàn gia.

Hàn Ân ngồi trên ghế, trong phòng ngoài hắn ra thì có sáu hạ nhân, đều là nữ tử.

Nhấc tách trà lên khỏi bàn, Lý Mộ Phong tay cầm nắp tách, lượt lượt một chút lá trà. Bộ dụng cụ tách, ấm trà này đều là gia khí, giữ được nước trong tách luôn luôn nóng hổi.

Khói trắng trong tách lượn lờ trôi nổi, Lý Mộ Phong đưa lên môi nhấp một ngụm. Dù không am hiểu trà đạo nhưng hắn vẫn cảm giác được trà này không phải vật phàm, ít nhất ngon hơn rất nhiều loại trà phổ phổ thông thông hắn từng uống ở hiện đại.

Khác với sự thư thái của Hàn Ân, các nữ tì xung quanh lại cảm thấy rất áp lực.

Trong một căn phòng được đóng kín cửa, mùi hương dược liệu pha trộn với mùi máu nóng vừa khô, không quá mức tanh tưởi những lại quái dị đến lạ. Ở nơi này có hai người thân phận cao quý nhất, một người đang nằm im trên giường một người lại ngồi nhấm nháp trà một cách thảnh thơi bên cạnh. Mà các nàng phải đứng ở đây từ đó đến giờ, không được phép phát ra tiếng động.

Sự im lặng trừ tiếng tách trà va lách cách nhau, bầu không khí dần bị tô lên một màu kì dị đến nặng nề.

Bỗng nhiên Hàn Ân đặt tách trà lên bàn híp mắt nói:

“ Trong căn phòng này có tổng cộng tám người, một người đang hôn mê. Trừ ta ra chỉ còn sáu người các ngươi.”

“ Ta muốn chuyện hôm nay, bao gồm tất cả âm thanh ở trong căn phòng này từ sáng đến giờ. Không một lời được phép truyền ra ngoài.”

“ Các ngươi biết có cách nào khiến bí mật mãi mãi bị giữ kín không?”

Hàn Ân nét mặt quỷ dị, hướng về phía một nữ tì hỏi. Nàng ta bị hắn nhìn thì trong lòng chấn động lại sợ hãi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Nàng muốn nhấp môi trả lời lại nhưng nàng ta cũng biết, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật mãi mãi. Bây giờ nàng chưa đoán được Hàn Ân đang nghĩ gì thì sao có thể vọng động được.

Hàn Ân thấy nàng mím môi không trả lời cũng không giận, như thể hắn không phải hỏi nàng mà là đang tự vấn.

“ À, hình như chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.”