Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 71: Hắn rất đẹp nha.

" Đại thiếu gia, người thật sự không muốn trở thành luyện đan sư sao? Với thiên phú của người thì trở tam phẩm luyện đan sư không phải là mơ. Luyện đan sư là một trong những nghề cao quý nhất thiên hạ, với tài lực của Hàn gia người nhất định sẽ được trọng điểm bồi dưỡng. Rất nhanh sau đó danh tiếng của người sẽ truyền đi rất xa, tất cả mọi người trong thiên hạ đều phải kính cẩn nịnh bợ người. Cho dù là gia chủ các gia tộc lớn đều sẽ đến Hàn gia cầu khát đan dược người luyện ra."

" Như Lục đan sư vậy, Lục đan sư đã đến Hàn gia rồi mà, chắc chắn thiếu gia đã gặp qua phong thái của hắn rồi, người không cảm thấy cảm giác được vạn người kính ngưỡng như vậy là rất tốt sao. Chi phối tánh mạng người khác chỉ bằng bàn tay của mình mà còn khiến người đó cúi đầu đội ơn, luyện đan dược chẳng phải tốt hơn dấn thân vào con đường tu luyện khổ cực sao!"

" Thiếu gia, người chính là thiên tài ngàn năm mới có một, chỉ có đan tu mới là con đường khiến người nở rộ đến kinh diễm thế gian mà thôi."

Lý Mộ Phong kinh ngạc trước những lời thuyết phục bay bổng của trưởng lão, hắn không ngờ ông ta lại kích động như vậy chỉ qua vài lời nói. Cứ như nhất định phải thuyết phục hắn trở thành luyện đan sư vậy. Bộ dáng ông ta bây giờ có khác gì mấy tên đa cấp chuyên lừa đảo sinh viên mới ra trường đâu.

Tích cực như vậy nhất định có trá! Trong lòng Lý Mộ Phong bắt đầu cảnh giác lên nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra vừa kinh ngạc vừa hưởng thụ lời tâng bốc này.

Nhưng trưởng lão có vẻ nhận ra hắn tuy vui vẻ nhận lời khen nhưng hoàn toàn lại không có chút động tâm với lời khuyên của mình, dù đã sớm đoán được nhưng hắn vẫn không thể không cảm thấy mất mát. Nhưng không thể cứ như vậy mà bỏ qua được, thiên phú của Hàn Ân chính là tiền đề để hắn dựa vào!

" Thiếu gia, người có sự linh động với linh dược. Người biết tại sao người lại cảm giác rạo rực trong lòng không? Hoá Dương thảo đúng là hoả hệ linh dược, mà mùi hương của nó tương tự với những gì người đã mô tả, nếu không có thiên phú trời sinh thì trừ khi trước mặt người đó là một rừng Hoá Dương thảo cấp cao nếu không người thường sẽ không thể ngửi được dù là chút hương vị lạ. Mà cách chế biến Hoá Dương thảo tốt nhất là nghiền vụn nó ra rồi mới sử dụng. "

" Thiếu gia rõ ràng không hiểu gì về đặc tính của nó nhưng lại linh tích được cách chế biến hoàn hảo nhất của Hoá Dương thảo. Phần linh tính này không thể cứ bỏ dở uổng phí như vậy được."

Hàn Ân khi còn nhỏ chỉ nghĩ võ tu mới là con đường đúng đắn nhất, hắn khao khát sức mạnh. Nhưng khi lớn lên một chút, hiểu biết thêm một chút thì suy nghĩ đó cũng bị giảm đi đôi phần. Lại thêm khuyết thiếu kinh nghiệm, trưởng lão y quán sau một lúc hết lòng "khuyên bảo" thì thái độ của hắn cũng mềm ra, không còn cảm thấy đan sư là một nghề không có chí tiến thủ nữa.

Trưởng lão y quán như nhận ra thái độ Hàn Ân mềm đi, trong lòng cười thầm. Nhưng đúng lúc này có người từ xa chạy đến, đó là một nha đầu khuôn mặt tròn trặn đầy đặn, mắt nhãn dịu dàng, thành thật. Đây là Ngọc nhi.

So với sự linh hoạt sắc xảo của Châu nhi, Ngọc nhi trông qua nhu mì và chậm chạp hơn hẳn. Nếu không phải Châu nhi phạm lỗi bị phạt thì chắc người đến bây giờ phải là hắn rồi. Nàng bước đến cẩn trọng hành lễ với hai người, sau đó hướng về Hàn Ân bẩm báo:

" Thiếu gia, Lục đan sư đã chuẩn bệnh xong rồi, ngài ấy cho ta mời người đến y phòng một chuyến. Lục đan sư có việc muốn cùng thiếu gia bàn bạc."

Hàn Ân gật đầu với Ngọc nhi rồi quay sang chắp tay hành lễ vời trưởng lão y quán:

" Ta có chuyện phải đi trước, đành phải bỏ dở cuộc trò chuyện này rồi. Hôm nay nhờ có trưởng lão mà ta được mở mang tầm mắt không ít, ta xin chân thành cảm tạ."

Trưởng lão y quán thấy hắn phải đi, trong lòng tiếc cực nhưng biết chuyện Lục đan sư quan trọng hơn, chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối:

" Chà, nói chuyện với thiếu gia là vinh hạnh của ta. Là người đã đi trước thiếu gia vài năm, ta xin chân thành khuyên người suy nghĩ về lời đề nghị của ta. Thiên phú của người... nếu không làm đan sư là một tổn thất lớn với Hàn gia ta. "

Hàn Ân nghe vậy mỉm cười:

" Nỗi lòng của trưởng lão ta có thể hiểu phần nào, là một thành phần trong gia tộc. Nếu có thể góp một phần lực thúc đẩy cho sự phát triển sau này thì đó là vinh hạnh của ta, ta sẽ suy nghĩ về điều này một cách thận trọng."

" Ha ha, như vậy thì tốt, như vậy thì tốt. Hôm nay là ngày bận rộn, chúng ta chỉ có thể tiếc nuối chia tay. Hẹn ngày khác thiếu gia lại ghé sang y quán, ta nhất định sẽ vui lòng và niềm nở tiếp đón."

" Vâng, như vậy thì còn gì bằng."

Tiếc trời hôm nay trong lành, mát mẻ. Lý Mộ Phong sau khi dạo xem y quán thì theo sự thông báo của Ngọc nhi mà đến gặp Lục Thiên Thừa.

Vừa mở cửa phòng ra hắn đã lập tức nghe thấy một mùi hương tanh ngọt nhẹ nhàng thoang thoảng trong gió, sau đó lại bị mùi dược liệu mát lạnh che giấu đi.

Trong phòng, Lục Thiên Thừa vẫn ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường Mạc Viễn, hắn đang sắp xếp lại đồ vật trong hòm. Mà thiếu niên lang dung mạo tuấn tú chưa nảy nở hoàn toàn, bờ môi tái nhợt vì mất máu vẫn đang nhắm nghiền mắt như ngủ say. Phần thân trên hắn không mặt quần áo, thay vào đó là bị tầng tầng lớp lớp băng vải trắng tinh quấn lên.

Làn da nhợt nhạt thiếu sức sống, thân thể gầy yếu tựa cành liễu trong gió. Nhưng dù ngủ say vẫn vô thức toát lên sự cứng cỏi, hiên ngang.

Thật giống một tiểu mỹ nhân ngủ trong rừng, yếu ớt khiến người ta thương tiếc...

" Chủ nhân, chủ nhân!!! Người mau mở mắt ra mà xem. Vị hôn thê của người, tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia lại tới kìa."

" Ây da, nhưng sao hôm nay hắn lại nhợt nhạt như vậy. Chủ nhân người mau mau xem thử, có phải hắn đổ bệnh hay không?"

" Ân ân ân, chủ nhân. Sao người không nói gì cả vậy."

Bên trong một không gia trống rỗng đen tối đến mức không thể phân biệt được điểm cuối, một âm thanh ồn ào không ngừng rầm rì nói nhỏ.

Mà người bị âm thanh ầm ĩ bao bọc xung quanh này từ nãy đến giờ vẫn không có phản ứng gì, tựa như một bức tường bằng đá được đặt tại một chỗ cả ngàn năm bất di bất dịch.

Điều kì lạ là dù không có nguồn phát sáng, dù xung quanh đen tối tựa như một chiếc hộp kín được sơn lên vật chất đen nhất thế giới, xung quanh người này trong vòng bán kính năm mét đều là ánh sáng vàng nhẹ, không chói mắt nhưng đủ để người khác nhìn rõ dung mạo người bên trong.

Đây là một thiếu niên tuấn tú, cho dù đường nét trên mặt vẫn còn sự ngây ngô của tuổi trẻ nhưng sự tinh tế của khung xương, mày rậm môi đạm, sóng mũi thẳng tắp như được thần linh đặc biệt điêu khắc. Thật không khó nhận ra tương lai y sẽ trưởng thành anh tuấn đến mức nào, là sự pha trộn giữa ôn nhuận như ngọc và thanh lãnh như tuyết, là sự tồn tại có thể đốn đổ biết bao trái tim mỹ nhân trên đời.

Thiếu niên này không ai khác chính là Mạc Viễn...

Bây giờ hắn đang ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đùi, không chút xê dịch thân thể. Mà đôi mắt của hắn từ khi âm thanh thúc giục kia cất lên tới nay vẫn luôn nhắm nghiền lại, như thể hoàn toàn không nghe lọt bất cứ điều gì.

Chỉ đến khi quang đoàn, nguồn gốc đang không ngừng phát ra âm thanh mất đi kiên nhẫn, nóng nảy bay xung quanh hắn xoay chuyển mấy vòng anh anh khóc nhỏ. Khuôn mặt Mạc Viễn túc mục, dù đôi mắt kiên quyết nhắm nghiền nhưng vẫn là đáp lại:

" Không thể mở mắt, sẽ bị phát hiện."

Giọng nói nhẹ nhàng bình đạm nhưng lại toát lên sự nghiêm túc, uy nghiêm:

" Mặc Tức, đừng quậy."

Quang đoàn bị dạy bảo, ủy ủy khuất khuất mà lần nữa xoay vòng, ấm ức nói:

" Anh anh anh... Nhưng hắn là hôn thê của người. Như này không phải là một nửa chủ nhân sao? Bây giờ trông hắn không khoẻ, ta là lo lắng nha."

Mạc Viễn nghe nó khóc lóc, bất đắc dĩ nói:

" Ngươi và y chỉ gặp qua một lần."

Xác thật là chỉ gặp quá một lần, Mặc Tức là kiếm linh của Mạc Viễn nhưng chỉ vừa khai linh trí không lâu,

chưa đến nửa năm. Linh trí không cao, chỉ như một đứa bé ba tuổi không hiểu chuyện, còn thích làm nũng.

Mà mấy tháng trước, Hàn Ân đến thăm hắn một lần, Mặc Tức thấy được y. Cũng không hiểu vì sao từ đó nó một mực nhớ thương, hằng ngày đều bên tai hắn lãi nhãi muốn gặp lại. Điều này khiến Mạc Viễn rất khó hiểu.

Mạc Viễn chỉ nói một câu nhưng kiếm linh là hắn khế ước linh, tất nhiên hiểu được ý niệm của hắn, lên án nói:

" Gặp qua có một lần thì thế nào, hắn là hôn thê của người, sau này sẽ là đạo lữ của người. Ta thích hắn không phải là điều đương nhiên sao... Vả lại hắn rất đẹp nha, không phải người lúc đó cũng nhìn hắn đến xuất thần sao, anh anh anh."