Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 70: Không thể bỏ lỡ.

Lý Mộ Phong thấy bọn họ có thể khoẻ mạnh chạy nhảy ở cái tuổi gần đất xa trời này khả năng lớn là do Hàn gia đã cho họ sử dụng linh đan bồi bổ thân thể, kéo dài tuổi thọ. Chứ không phải do lòng nhiệt tình hướng đạo như trong lời nói của y quán trưởng lão.

Nhưng không thể không thừa nhận, những người đứng ở đây thật sự yêu thích y học. Bởi thân phận của bọn họ vốn là thái y trong thái y viện của triều đình đương thời, giàu sang phú ý, sự ngưỡng mộ kính trọng của nhiều người. Cái nào mà bọn họ không có?

So với hướng về sự hư vô mờ mịt của một con đường tu tiên hướng đạo chỉ để sống thêm được một vài năm. Chỉ cần là người có tri thức có suy nghĩ thì họ đều hiểu được cái nào nên nắm, cái nào nên buông.

Ở phàm nhân giới là nơi truyền thừa về tu chân mờ nhạt, định nghĩa võ văn khác nhau được thành lập như một cán cân. Ví như ở hiện đại, một người làm bác sĩ đứng tuổi sẽ không thể hiểu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của võ sĩ quyền anh. Hay người cả đời đều sống với tư tưởng lấy tri thức làm gốc, thậm chí chưa từng học võ sẽ không hiểu được sự nhiệt huyết, tinh thần võ đạo của các hiệp khách gian hồ, chung quy thứ họ truy cầu là cứu người độ thế.

Cứ như là quái nhân vậy, những lão đầu tính tình bất định, không sợ chết cũng không sợ cường quyền nhưng lại có nguyên tắc riêng, là những con người thần kì. Giống như những lão nhân gia lánh đời, cao nhân tiềm tu* trên núi trong các truyện kiếm hiệp hắn thường đọc.

( tiềm tu: tu luyện trên núi, những nơi hang sâu không người lui tới. )

Có lẽ vì điều này nên ở y quán không phân biệt thân phận tu sĩ giữa các dược tá.

Dưới sự dẫn đường nhiệt tình của trưởng lão y quán, Lý Mộ Phong đi đến một cái sân rộng lớn, ước lượng nó có thể sánh ngang một cái sân vận động cỡ vừa. Trên mặt sân được chia làm rất nhiều khuôn hình chữ nhật, màu sắc khác nhau. Nhờ vào tu vi luyện khí viên mãn của mình, Lý Mộ Phong có một tầm nhìn rộng lớn và thấy rõ được các hình chữ nhật đó là do được liệu rải rác ra mà thành. Hắn trầm trồ thốt lên:

" Đây là nơi phơi dược liệu."

" Đúng vậy, Hàn gia chúng ta là một gia tộc hùng mạnh, dược điền không dưới mười mẫu, được trồng rất nhiều chủng loại linh dược. Đến khi thu hoạch sẽ được đưa một phần ba về gia tộc tiêu dùng, phần còn lại được đưa đến các cửa hàng dưới sản nghiệp Hàn gia buôn bán, vì gia tộc thu về lợi nhuận không nhỏ."

Hàn Ân nghe vậy lấy làm kinh ngạc:

" Chỉ là một phần ba thôi lại rộng như vậy."

Trưởng lão y quán gật đầu:

" Đây mới chỉ là thu hoạch trong một đợt mùa màng mà thôi, nếu thiếu gia tò mò về việc này thì thường xuyên đến đây nhìn xem."

" Vậy à... Nhưng mà trưởng lão, được phơi dưới đây là loại linh dược gì, linh lực thật nồng đậm. Chỉ đứng trước nó thôi mà ta đã cảm thấy nóng bỏng trong người, thậm chí còn rạo rực đến tràn đầy sức mạnh."

" Ở đây là Hoá Dương thảo, thuộc tính đúng là hệ hoả... nhưng mà đây chỉ là Hoá Dương Thảo cấp thấp. Bởi vì đặt tính của chủng loài mà loại linh dược này rất khó điều dưỡng và tăng cấp. Linh sư Hàn gia chỉ có thể trồng được đến cấp một trung phẩm mà thôi."

Hàn Ân nghe vậy nhíu mày, bĩu môi nói:

" Cấp thấp như vậy gần như giống với dược liệu bình thường rồi."

Trưởng lão gật đầu đồng tình với Hàn Ân:

" Đúng vậy, nếu như không phải đây là một thành phần quan trọng trong luyện chế Khư Trần Đan thì Hàn gia chẳng hơi đâu tiêu tốn mảnh lớn dược điển gieo trồng. Nhưng mà Hoá Dương thảo phẩm cấp không cao, đặc tính mùi hương rất nhạt, hầu như không có. Cho dù là một mảng lớn được phơi ra ở đây thì dược khí toả ra cũng chẳng nồng đậm đến mức khiến người ta vừa ngửi vào đã rạo rực nóng bức."

Nói rồi hắn nghi hoặc hỏi:

" Đại thiếu gia người thật sự ngửi thấy mùi hương sao, có thể miêu tả rõ một chút cho ta không?"

" Tất nhiên là được, để miêu tả thì... mùi hương này rất cay và hăng, ngửi vào còn có hậu vị hơi đắng cứ như mùi ớt và quế trộn lẫn vào nhau, lộn xộn nhưng lại rất... Tinh khiết?"

" Tuy không phải hương vị dễ ngửi nhưng lại không gay mũi làm ta khó chịu, ngược lại nó còn khiến cho nguyên lực trong cơ thể ta lưu động nhanh hơn một chút. Cũng không biết tại sao nhưng ta có cảm giác rất muốn đem chúng phơi khô rồi nghiền vụn ra thành bột mịn."

Lý Mộ Phong nhíu mày suy nghĩ rồi bắt đầu miêu tả một cách chi tiết cảm nhận của mình, chẳng qua hắn lại giấu đi một số chuyện không thích hợp nói ra, tựa như hắn nhìn thấy được trên các cây linh thảo này phiêu đãng một loại khói màu cam vàng mỏng manh như thể tự nó thải ra, có sự khác nhau về mật độ chuyển động, cứ như cây nhiều cây ít góp lại xáo trộn vào nhau hay linh cảm đột nhiên xuất hiện khiến hắn cảm nhận được một số cây có chất lượng tốt và vượt trội hẳn so với những cây còn lại.

Hắn nói càng tỉ mỉ, càng nhiều thì ánh mắt của trưởng lão y quán nhìn hắn càng sáng lên. Cuối cùng ông ta không nhịn được gật gù bật cười, kích động bắt lấy tay Hàn Ân, luôn mồm nói:

" Tốt, rất tốt! Thiếu gia, ngài có thiên phú để trở thành luyện đan sư, không... Phải nói là thiên tài trong con đường luyện dược. Lão ở cái độ tuổi này, tiếp xúc với dược liệu không biết bao nhiêu năm mới có thể cảm nhận được dược tính của linh dược. Nhưng thiếu gia thì khác, người có khứu giác linh hoạt, linh cảm siêu việt về dược liệu. Còn có song linh căn của người nữa, đại thiếu gia! Người chính là luyện đan sư trời sinh!"

Trưởng lão càng nói càng vui sướиɠ trong lòng. Những gì Hàn Ân miêu tả đúng là đặc tính đặc trưng của Hoá Dương thảo, nhưng loại mùi này chỉ có Hoá Dương thảo phẩm chất cao mới đủ dược tính để phát ra. Tuy Hàn gia không thể trồng được loại phẩm chất này nhưng lại có thể nhập từ các thương đoàn ngoại quốc khác về. Mà lão dựa vào kinh nghiệm và sự rèn luyện tiếp xúc hàng ngày với dược liệu mới cỏ thể ngửi thấy được. Nhưng Hàn Ân lại có thể ngửi thấy mùi hương này.

Đây là thiên phú, thiên phú trời sinh khiến các luyện đan sư phải cắn chặt răng vì ghen tị.

Nếu như lúc trước lão tích cực chào hàng, mong muốn lừa gạt mà tha Hàn Ân vào y quán vì nhìn trúng thân phận của hắn thì bây giờ lão thật sự muốn Hàn Ân bước vào con đường luyện đan sư này.

Từ ba năm về trước, Hàn gia đã tổ chức trắc nghiệm linh căn cho con cháu dòng chính, từ đó xác định phương hướng bồi dưỡng. Khi phát hiện ra Hàn Ân có hoả mộc song linh căn cực kỳ phù hợp để luyện đan, các trưởng lão y quán lập tức liên hệ với gia chủ, mong hắn đưa Hàn Ân đến cho họ bồi dưỡng.

Chỉ tiếc là Hàn Ân tính tình không tốt, hoả tính chiếm thượng phong chằn ép mộc tính. Hơn nữa hắn hoàn toàn không có chút hứng thú gì với đan dược, hết khóc rồi nháo một mực không chịu nghiêm túc tiếp thu bài giảng. Hàn Quốc Kiên lại thương con vô độ, bọn hắn không dám phạt Hàn Ân quá mạnh, giằng co trong ba tháng cuối cùng các trưởng lão đành chịu thua. Thở dài tiễn Hàn Ân ra khỏi y quán. Tâm tư muốn bồi tài cũng từ đó bị dập tắt.

Dạo gần đây Hàn Ân trưởng thành, tâm tính phát triển, hành động không còn nóng nảy hùng hổ như trước. Lại thêm hôm qua gặp mặt, lão quan sát thấy hắn đã trưởng thành không ít, biết suy nghĩ hơn. Tâm tư vốn đã bị dập tắt lại được nhen nhóm lên.

Phải biết rằng hôm nay thấy Hàn Ân đến lão đã kích động như thế nào, không phải là lão là người có tấm lòng cao cả muốn bồi dưỡng người tài. Trưởng lão y quán là nhìn trúng thân phận đại thiếu gia của Hàn Ân.

Tất cả đều vì lợi ích, dạo gần đây đan dược cấp thấp bị tuông ra phổ biến, giá cả dần bị trung hoà đi để hợp với túi tiền của các tán tu. Thành ra lợi nhuận y quán thu về cho gia tộc bị giảm sút, mà truyền thừa luyện đan và đan phương đều quá hiếm thấy, thành ra cho dù bọn hắn có tâm muốn tung ra sản phẩm mới cũng vô pháp làm được. Tài nguyên gia tộc đổ về y quán đã bị giảm đi không ít, vị thế và tầm ảnh hưởng của y quán so với võ quán hay các cửa hàng khác tụt dốc không phanh.

Là người phụ trách công việc quản lý y quán, trưởng lão sầu đến thối ruột, tóc vì thế cũng bạc thêm không ít sợi.

Lão thầm tính toán nếu Hàn Ân thật sự đi theo con đường luyện đan sư, với sự cưng chiều gia chủ đối với hắn. Gia chủ nhất định sẽ mở cửa sau, giúp y quán giành được không ít tài nguyên. Dù sao linh căn của Hàn Ân vốn sinh ra là để luyện đan, cho dù không có thiên phú nhạy cảm với linh dược thì luyện tập nhiều lần cũng luyện ra được đan dược cấp thấp thôi.

Trưởng lão y quán luôn nghĩ Hàn Ân trừ linh căn ra thì không có gì thích hợp với luyện đan, không chỉ lão nghĩ vậy mà tất cả các luyện đan sư lâu năm của Hàn gia đều cho rằng là vậy. Không phải vì Hàn Ân không có hứng thú mà chỉ một mực lao đầu muốn trở thành võ tu mà do ấn tượng lúc nhỏ hắn để lại cho bọn họ quá lớn. Lúc nhỏ hắn hoàn toàn không có chút linh tính gì với được liệu, không cảm nhận được dược khí, thậm chí mộc hệ linh căn còn bị hắn ghét bỏ chằn ép.

Như vậy ai mà tin được lớn lên sẽ thay đổi nhiều như vậy.

Trưởng lão nhìn Hàn Ân bị khen đến mức trên mặt khó che giấu được sự kiêu ngạo, tự phụ. Trong lòng thầm quyết tâm nhất định không thể bỏ lỡ, tính cách tệ một chút cũng chẳng sao, trong đám trưởng lão cũng có hàng tá tên có tật xấu đó thôi. Lão sẽ không bỏ qua cơ hội phục hưng y quán, với thiên phú của Hàn Ân thì y quán có khi sẽ vươn lên dẫn đầu trong tộc về địa vị.