Nơi này chẳng khác gì một bệnh viện quy mô nhỏ ở hiện đại cả.
Đây chính là sự khác biệt giữa thế giới tu chân và thế giới khoa học kĩ thuật. Chỉ nói về số lượng người sống chênh lệch nhau đã là một con số lớn rồi, nói gì đến tam quan khác nhau.
Tu chân giới nặng tranh đấu, cho dù là tu sĩ tầng thấp đều sẽ vào rừng rậm chiến đấu với yêu thú cấp thấp, bị thương là chuyện thường xuyên. Nếu là tán tu không có có gia tộc thì chỉ có thể ngậm ngùi tự bỏ tiền túi ra gặp đại phu. Còn đệ tử tộc nhân Hàn gia thì không cần thiết phải như vậy, cứ bị thương hay cần thuốc thì cứ đến thẳng y quán đợi chữa trị. Đây chính là một trong các phúc lợi mà nhiều gia tộc lớn dành cho tộc nhân của mình, vừa nâng cao được độ trung thành vừa trở thành miếng mồi ngon câu các võ giả tiềm năng khác.
Hàn Ân có lệ gật đầu với các đệ tử tộc nhân xung quanh đang lên tiếng chào mình, bởi vì quá nhiều người nên khung cảnh xung quanh rất nhốn nháo khi hắn đột nhiên tiếng vào. Đến các đại phu cũng vội vội vàng vàng muốn chạy ra chào hắn, Hàn Ân đành phải nói bọn họ không cần để ý đến mình, cứ tiếp tục chữa trị cho các võ đồ khác.
Hôm qua hắn đã tới đây một lần rồi, là để băng bó và trị thương. Nhưng lúc đó hắn vừa đau vừa mệt, chẳng có tinh thần bao nhiêu nên không kịp nhìn ngắm xung quanh một chút. Chỉ chăm chăm đợi băng bó xong về nghỉ ngơi. Bây giờ đang có dịp đến gần, hắn tiện thể qua luôn, dù sao ở thế giới này có nhiều thứ khiến hắn rất tò mò muốn tìm hiểu.
Ở y quán không có mùi chất tẩy rửa như trong bệnh viện mà là hỗn hợp giữa mùi dược liệu thơm ấm với mùi máu tươi tanh nồng, Lý Mộ Phong đứng ở đây trong chốc lát thì cảm thấy hơi say. Hắn nhịn không được nhíu mày cau có, bước chân đi sâu vào trong. Cho đến khi đứng trước kệ tủ dược liệu trong sâu cùng mới thở phào một hơi.
Lý Mộ Phong từng đọc một bảng nghiên cứu về sự di truyền ký ức tổn thương, rằng cha mẹ, ông bà hay cả tổ tiên khi đạt đến một trình độ sợ hãi nhất định sẽ duy truyền sự sợ hãi này cho con cháu, các thế hệ sau này trong gia tộc thông qua ADN và gen. Tựa như một trường hợp, một người đàn ông sau khi đối mặt với nỗi sợ sự cố rơi thang máy, sau khi sống sót qua tai nạn thì các đời con cháu của ông ta đều có sự sợ hãi nhất định đối với thang máy, cho dù họ chưa bao giờ gặp sự cố gì với thang máy hay sợ hãi không gian hẹp.
Đến cả nỗi sợ cơ bản cũng có thể di truyền, kéo dài đến dai dẳng mấy đời được thì nỗi sợ sinh tử sao có thể dễ dàng mà biến mất chỉ sau vài tháng như vậy được. Nhất là đối với người đích thân trải nghiệm qua nó.
Cảm giác đau đớn, bất lực khi một phần nào đó trong cơ thể mình như cá thoát nước trôi ra khỏi cơ thể. Sinh mệnh cũng theo đó mà dần dần tán đi, sự ấm áp dinh dính và mùi tanh nồng của máu đến bây giờ vẫn còn vương trên da thịt và chóp mũi hắn. Lý Mộ Phong từ khi xuyên qua đến giờ rất phản cảm với màu đỏ, và bây giờ hắn còn biết được bản thân cũng rất chán ghét mũi máu tươi.
Nói đơn giản hơn, hắn ghét máu! Không có sự điên cuồng, không có sự phấn khích, con người hắn liền trở về với bản tâm.
Sống ở tu chân giới, là tu sĩ nhưng lại không thể thích ứng với mùi máu tươi, nghe qua thật yếu đuối, buồn cười. Nhưng hắn cũng đâu biết phải làm sao, chỉ có thể thầm than phong cách isekai của mình quá huyết tinh và tàn nhẫn.
Một sự sầu lo ập đến trong lòng Lý Mộ Phong:
" Hắn thật sự có thể tồn tại trong cái thế giới đảo điên này sao?"
Thất thần nhìn kệ thuốc trước mặt, trong phút chốc Lý Mộ Phong bất giác nắm chặt tay.
" Đại thiếu gia, người đến đây là vì cơ thể bị gì sao, vết thương của người bị rách ra?"
Lý Mộ Phong theo tiếng nói khàn nhẹ kia nhìn qua, là một lão giả đứng tuổi, tóc tai đồi mồi hai màu, được búi gọn lên trên. Một thân thanh y chỉnh tề nghiêm trang, đây là trưởng lão y quán của Hàn gia, là một trong những người sở hữu y thuật cao minh nhất nhì gia tộc Hàn gia. Cũng chính lão là người đã giúp hắn băng bó ngày hôm qua.
Hàn Ân chắp tay hành lễ, sau đó đáp lời:
" Thưa trưởng lão, vết thương của ta được người đích thân băng bó, sớm đã bắt đầu tự hồi phục. Hôm nay đến đây không có mục đích gì cả, chỉ là thuận đường nên qua nhìn một chút."
" Dù sao y quán cũng là một trong những nơi trọng yếu gắn với sức mạnh của Hàn gia, tuổi đời ta còn nhỏ, tò mò là chuyện tất nhiên."
Lão giả sau khi nghe Hàn Ân nói vậy, khà khà cười:
" Đại thiếu gia thông tuệ từ nhỏ, tò mò với y dược cũng là đương nhiên. Dù sao thiên phú của người cũng rất thích hợp làm đan sư. Đương nhiên cũng rất thích hợp làm võ giả, nhưng trước kia người không hứng thú thì không sao, bây giờ có thì ta không thể nào bỏ lỡ được."
" Để ta dẫn người đi dạo xung quanh một vòng nhé."
Hàn Ân mỉm cười:
" Như vậy thì còn gì tốt bằng, chẳng qua việc này có làm phiền trưởng lão quá không."
" Chà, tất nhiên là không rồi."
" Như vậy, đây là vinh hạnh của ta."
Lý Mộ Phong một đường theo chân trưởng lão đi đến một căn phòng lớn, vừa mới bước vào mùi hương dược liệu nồng nàn đã ập đến, tựa như một lọ nước hoa cao cấp bị đập vỡ trước mặt hắn vậy, vừa bao bọc vừa dũng mãnh ùa vào khứu giác hắn.
Bên trong căn phòng lớn này có rất nhiều chiếc bàn được đặt cách nhau khoảng một mét, bên trên có nhiều loại dụng cụ, thiết bị khác nhau. Có cân, có cối đá lớn, có máy xay bằng đá loại hình tròn,... Tất cả đang được thao tác bởi rất nhiều học đồ khác nhau, tuổi tác lẫn tu vi cũng cách biệt không kém, nói rõ ra là rất so le.
Có người trông qua đã đứng tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng tu vi chỉ có luyện khí kì, có người trẻ tuổi nhìn non nớt nhưng hành động cẩn trọng, vững vàng, mà người này hắn không nhìn rõ được tu vi, có thể là trúc cơ hoặc nhiều hơn.
" Đây là phòng phức chế dược liệu, tại đây được chia làm rất nhiều công đoạn xử lý dược liệu."
" Chia, cắt, tán bột, sao vàng, sao vàng hạ thổ, cách cát cách đất* hay phân chia tỉ lệ dược liệu cần dùng, tất cả đều do các dược tá ở đây thực hiện."
( Đều là các phương pháp xử lý dược liệu mà thôi.)
" Dược tá? "
" Đúng vậy, là những người có y thuật cao siêu trên khắp mọi nơi được Hàn gia trân trọng mời đến, bọn họ chưa chắc đã là đan sư nhưng sự hiểu biết của bọn họ về dược liệu lại siêu viễn thường nhân. Chẳng qua do tu vi hạn chế hoặc không có duyên với tu đồ* , nên đến với Hàn gia nhằm được bồi dưỡng, tiếp xúc với thuật luyện đan."
( Đồ: đường => tu đồ : con đường tu luyện, tiền đồ.)
Trưởng lão y quán cười sang sảng nói:
" Nếu người nhìn kĩ sẽ thấy, bên trong này không thiếu phàm nhân, lại càng không thiếu phàm nhân tuổi tác đã lớn, sớm già yếu nhưng lại tinh thần phấn chấn mà nghiền bột dược liệu. Bọn họ là những thái y tài giỏi của phàm nhân giới bị sự kỳ diệu của đan thuật thu hút đến đây, làm việc rất cần mẫn."
Lý Mộ Phong theo lời trưởng lão y quán nhìn kỹ lại, thật sự phát hiện ở đây có không ít phàm nhân. Không những vậy, người càng có tuổi tác thì tiếng nói càng được tôn trọng, cho dù có lớn tiếng quát nạt với tu sĩ luyện khí kỳ thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí các tu sĩ này còn vâng dạ như được sư phụ chỉ bảo.