Kiều Thê Ẩn Hôn Của Đại Luật Sư

Chương 45

Tuy rằng có mục đích mà tới nhưng Diệp Hoàn Tâm cũng rất tò mò về nội dung cuộc nói chuyện của chú Tư và ba trong suốt một tiếng đồng hồ: “Vừa nãy ba kéo chú vào nói chuyện gì thế, lại nói đến tận một tiếng đồng hồ!"

"Nói chuyện của cháu." Thẩm Hoài Việt vốn dĩ không tính giấu diếm Hoàn Tâm về nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy với anh trai nên anh trả lời cũng vô cùng dứt khoát.

Diệp Hoàn Tâm sững người một lúc, rồi sau đó bừng tỉnh ồ một tiếng: “Không phải là ba hỏi chú có ý kiến gì khi cháu đăng ký vào trường đại học Z sao?"

"Chuyện này đã tạm thời ngưng ở đây, sau này cũng không nhắc đến nữa." Có những lúc Thẩm Hoài Việt thực sự là một người hoài cổ, nhưng những chuyện mà gây phiền hà cho anh thì anh không bao giờ nhớ quá lâu.

"Vậy xem ra ba đã bị chú thuyết phục rồi." Cái này dĩ nhiên là kết quả mà Diệp Hoàn Tâm vui sướиɠ nhất, sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, cô cũng vội vàng đi vào chủ đề chính: "Ở nhà của chú chắc là có một số cuốn sách luật nhập môn căn bản, ngày mai chú có thể giúp cháu mang vài cuốn đến văn phòng hay không, cháu muốn mang về nhà xem trước."

"Một ngày làm việc tám tiếng đồng hồ có thể học nhiều thứ như vậy mà cháu vẫn thấy không đủ sao?" Có lúc Thẩm Hoài Việt thực nghi ngờ con bé Hoàn Tâm này xuyên từ thập niên bảy mươi tới đây, sự chăm chỉ hiếu học này quả thực rất hiếm thấy.

"Học gì cũng phải kết hợp lý thuyết với thực tế mới có hiệu quả." Học sinh xuất sắc thì không giống vậy, và họ luôn có cách học của riêng mình.

Điều này cũng chứng minh Diệp Hoàn Tâm thực sự rất hứng thú với chuyên ngành sắp lựa chọn của mình nên cô mới toàn tâm toàn ý như vậy.

Người nào đó có lòng chăm chỉ cầu học, tự nhiên Thẩm Hoài Việt cũng vui vẻ ủng hộ: “Nếu cháu thật nóng lòng muốn học tập thì ngày mai chú mang cháu đi toà án xem thực tế. Kiểm sát trưởng Chung Kỳ là người cháu không quá thích nhưng rất lợi hại, Tần Thượng là luật sư biện hộ chính, chú là trợ lý cho anh ấy.”

“Chú là trợ lý cho luật sư Tần sao?” Ở trong mắt Diệp Hoàn Tâm, hai từ trợ lý thực sự không hợp với chú tư lạnh lùng và cao ngạo của cô.

“Đúng lúc chú có vụ án khác phải ra tòa, nhân tiện giúp cậu ấy. Nhưng cháu phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, quá trình thẩm vấn ở toà án có khả năng khác với trong tưởng tượng của cháu đấy.” Nhắc lại phản ứng của Hoàn Tâm quá khích đối với vụ án này, Thẩm Hoài Việt vẫn cảm thấy rất cần thiết nhắc nhở trước cho cô biết.

Diệp Hoàn Tâm cũng nhanh chóng nghĩ ra điều này: "Đó là vụ kiện ly hôn vì bạo lực gia đình sao?"

Thẩm Hoài Việt gật mạnh đầu, ngừng một lát mới nghiêm túc nhắc nhở: “Quá trình xét xử vụ án này sẽ dạy cháu không nên nhìn vào bề nổi của mọi thứ, có đôi khi cháu tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, huống chi là thông qua miệng của người khác thuật lại.”

“Ừm, cháu sẽ trân trọng cơ hội tốt này để học tập thật nhiều.” Diệp Hoàn Tâm đã xem qua một phần tư liệu của vụ án này, lúc ấy lập trường của cô quả thật là hoàn toàn nghiêng về phía người phụ nữ. Nhưng xét cho cùng, có một phần nội dung cốt lõi mà cô chưa xem, rất có thể có những biến số lớn, điều này cũng khiến cô rất mong chờ vào phiên tòa thẩm vấn ngày mai.

Bởi vì trong lòng chờ mong, buổi sáng hôm sau Diệp Hoàn Tâm là người xuống lầu đầu tiên, hơn nữa là nhảy xuống cầu thang và hát hò nhảy nhót. Nhìn cô bé vui vẻ như chim được sổ l*иg, dì Nghiêm cũng cảm thấy tò mò: “Gần đây hình như cô chủ rất vui vẻ, có chuyện gì vui không?”

“Không có, mỗi ngày cháu đều vui như thế. Chỉ là gần đây thời tiết tốt làm cháu nhớ tới việc chạy bộ, cho nên thức dậy sớm hơn một chút.” Xem ra, Bạn học Diệp không tính toán chia sẻ bí mật nhỏ của mình với dì đầu bếp hiền từ.

“Có phải bởi vì cậu chủ sắp nghỉ hè trở về hay không?” Dì Nghiêm đã ở nhà họ Thẩm mười năm, hiển nhiên biết tâm tư của cậu chủ nhà họ Thẩm.

Đối với việc động não suy đoán của dì Nghiêm khiến Diệp Hoàn Tâm thật sự có chút dở khóc dở cười: “Mỗi ngày anh trai đều phải giúp đỡ giáo sư làm thí nghiệm nên anh ấy rất bận, không nhất định sẽ trở về ngay khi nghỉ hè, vì vậy dì cũng đừng đoán mò.”

Sau khi chạy vội đi, ánh mắt cô mới chợt lóe mà nghĩ đến một ít việc. Gần đây dường như những người trong gia đình đã cố ý hoặc vô tình kéo cô và anh trai cô lại gần nhau, mặc dù đôi khi nghe ra là một trò đùa, nhưng tần suất lại cao bất thường. Nếu ai không biết nội tình, nói không chừng thật nghĩ rằng cô và anh trai của cô có gì đó.

Không được, ngọn gió này không được lớn lên, phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng cho mọi người mới được.

Hôm nay Diệp Hoàn Tâm vẫn ngồi nhờ xe của ba để đi làm như thường lệ. Tuy rằng ngày thường ba cô đối với cô rất hiền lành và dịu dàng, nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn cảm thấy hơi sợ ông ấy. Cô ngồi với ông ấy thì chỉ nhìn vào điện thoại di động xem các cuộc tranh luận kịch liệt trên diễn đàn của trường đại học C, hoàn toàn không có nghĩ đến chuyện tán gẫu việc nhà với ông ta.

Đối mặt với tình huống này, Thẩm tổng vừa thất vọng buồn lòng lại có chút tò mò: “Những điều luật và quy định nhàm chán này rất thú vị sao?”

“Con không có xem pháp luật và quy định. Đây là những nghiên cứu tình huống được các luật sư của trường đăng lên trên diễn đàn. Mọi người đều bày tỏ ý kiến

của mình và đấu tranh đến vỡ đầu chảy máu, mức độ kịch liệt không thua gì thực chiến.” Nhìn người nào đó bây giờ quá nhiệt tình, nói cô trúng độc sâu cũng không ngoa.

“Ba đang tự hỏi, nếu chú tư của con không trở lại và con không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, liệu con có đột nhiên nảy ra ý định nộp đơn vào trường luật hay không.” Vấn đề đáp án thì Thẩm Hoài Thanh sớm đã có câu trả lời, nhưng ông vẫn muốn nghe chính miệng Hoàn Tâm trả lời.