Kiều Thê Ẩn Hôn Của Đại Luật Sư

Chương 42

Đúng là bạn học Diệp không phải là loại người "thích ghi thù", nhưng chuyện xảy ra giữa trưa vẫn luôn là một cái gai cắm trong lòng cô. Lúc không có việc gì để làm thì khi nhớ tới, cô vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ lại không biểu hiện ra ngoài chỉ vì cô bị chuyện khác tạm thời làm cho phân tâm mà thôi.

Những việc Dana để lại chỉ là chút việc vặt sau khi giải quyết xong. Diệp Hoàn Tâm học cái gì cũng nhanh, hiệu suất làm việc cao nên về cơ bản là xử lý những chuyện đó không có gì khó khăn. Hiệu suất làm việc của cô cao nên đã vượt trước đáng kể thời gian tan tầm mà Thẩm Hoài Việt dự tính ban đầu.

Cứ như vậy thì việc vướng phải cảnh kẹt xe trong giờ cao điểm buổi chiều khi về nhà là điều khó tránh khỏi.

Vội về nhà mà lại bị tắc đường sẽ khiến người ta dễ cáu gắt nhất, cũng dễ dàng nhớ tới ít chuyện không vui.

Sau khi úp úp mở mở một vấn đề hồi lâu, cuối cùng Diệp Hoàn Tâm lấy hết can đảm để hỏi ra miệng: "Chú thật sự muốn cháu đăng ký vào học trường đại học Z mà anh trai cháu đang theo học ở đấy, hay hy vọng cháu đăng ký nơi khác?"

"Suy nghĩ và hy vọng của chú có quan trọng với cháu không?" Từ cách ứng đối thong dong của Thẩm Hoài Việt, dường như anh vẫn luôn chờ cô mở miệng hỏi ra vấn đề này.

Một khi mở miệng đã bị đoạt đi quyền chủ động, khó tránh khỏi Diệp Hoàn Tâm sẽ không cam lòng khó chấp nhận. Nhưng câu hỏi sắc bén của anh lại mang đến cho cô một cảm giác vui sướиɠ không giải thích được. Nếu cô trả lời theo nội tâm là "rất quan trọng" thì anh sẽ có phản ứng như thế nào?

Ngay lập tức Diệp Hoàn Tâm thật sự có tính toán muốn trực tiếp đáp lại câu hỏi ấy của anh. Nhưng sau khi ngẫm lại, cô cảm thấy làm như vậy là quá tiện nghi cho anh rồi, cho nên cuối cùng cô vẫn chơi xấu mà vòng lại đề tài này cho anh: "Chú đừng có lần nào cũng vô lý như thế có được không, rõ ràng cháu hỏi trước mà." Luật sư lớn thì ghê gớm à, mỗi lần đều là giọng khách át giọng chủ, cô mới không thích chạy theo tật xấu của anh đâu.

"Câu trả lời của chú được quyết định bởi mức độ quan tâm của cháu, nếu cháu trả lời là rất quan trọng thì đương nhiên câu trả lời của chú là không hy vọng." Tuy rằng lời này nghe có hơi loạn, nhưng đây chắc chắn là câu trả lời mà Diệp Hoàn Tâm hi vọng được nghe.

Sau khi nói ra những suy nghĩ thật sự trong lòng, Thẩm Hoài Việt cũng cảm thấy thoải mái và kiên định hơn nhiều.

"Rõ ràng là không hy vọng, thế mà chú còn tự cho là thông minh đề nghị với cháu, làm hại cháu phải suy nghĩ miên man về nó." Hiển nhiên một câu "đương nhiên không hy vọng" của Thẩm Hoài Việt kia rất được lòng bạn học Diệp, giọng điệu của cô thoải mái, loáng thoáng còn pha chút ấm áp ngọt ngào.

Nghĩ rằng sau khi về đến nhà anh cả vẫn phải giải thích cho anh cả và chị dâu hiểu được, Thẩm Hoài Việt cũng không có ý định giấu diếm cô một số chuyện: "Là do có người gửi gắm, nhờ chú hỏi thử xem cháu suy nghĩ như thế nào về chuyện này."

"Cháu đã sớm đoán được là nhất định ba mẹ cháu sẽ đến tìm chú." Lúc này tâm tình của Diệp Hoàn Tâm đã hoàn toàn nhẹ nhõm. Nhưng sau khi suy đoán trong lòng của cô được xác nhận, cô cũng không thể nào nghĩ ra được lý do của một số chuyện: "Cháu thấy suy nghĩ của ba mẹ cháu rất kỳ lạ. Nếu cháu nộp hồ sơ vào đại học luật Z thì cháu có thể học cùng với anh trai để hai anh em có thể chăm sóc, chiếu cố lẫn nhau. Nhưng điều đó cũng không thể so với việc nộp hồ sơ vào trường đại học ở đây, chẳng phải càng tiện hơn hay sao? Cho dù có trọ ở trường thì ít nhất cháu cũng có thể về nhà một tuần một lần, như vậy không phải càng ba mẹ cháu sẽ càng yên tâm hơn hay sao?"

"Có thể hai người họ hy vọng rằng cháu có thể đến thành phố D làm bạn với Tiêu Nhiên." Đối diện với những nghi ngờ hợp lý từ Diệp Hoàn Tâm, Thẩm Hoài Việt chỉ có thế miễn cưỡng trả lời và cố gắng tìm lý do để "lấp lửng" cho qua.

Nhưng hiển nhiên Diệp Hoàn Tâm không dễ bị lừa dối như thế: "Làm ơn đi, lúc anh cháu học cấp ba đã là một người nổi tiếng vạn người mê. Anh ấy không chỉ giỏi kết giao bạn bè mà anh ấy còn có mối quan hệ siêu tốt với những người khác giới. Chú đừng có lôi cái lý do anh ấy cô đơn, không có ai ở bên cạnh để để lừa cháu."

Mỗi một câu nghi ngờ của Hoàn Tâm đều chọc đúng vào trọng điểm, Thẩm Hoài Việt cũng chẳng còn lời gì để nói. May mắn thay chiếc xe chặn trước mặt cuối cùng cũng đã bắt đầu từ từ di chuyển, đây cũng được xem như một cái cớ hoàn hảo để anh dời đi sự chú ý của cô.

Xe chạy một vòng trên đường ở trung tâm thành phố gần bốn mươi phút thì giao thông mới bắt đầu bình thường trở lại. Khi Thẩm Hoài Việt và Diệp Hoàn Tâm về đến nhà thì cũng vừa kịp giờ ăn tối.

Có khả năng xe của ba Hoàn Tâm cũng bị kẹt ở trên đường, tạm thời ông ấy không có mặt để tiếp đón. Lúc này nhiệm vụ tiếp đón chú tư liền rơi vào tay của Lâm Nhược Lan: "Thế nào rồi, Hoàn Tâm có thích nghi tốt với chỗ làm không, con bé có làm cái gì khiến em mất mặt hay không vậy?"

"Chắc chị dâu phải rõ Hoàn Tâm thông minh lanh lợi như thế nào hơn em chứ nhỉ. Con bé học cái gì cũng nhanh, hơn nữa trí nhớ lại tốt, những chuyện con bé làm không kém thua những người có kinh nghiệm đã quen tay. Em cảm thấy cho con bé tiếp xúc với xã hội trước khi vào đại học sẽ giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành sau này của con bé." Sau khi nhận ra trái tim của bản thân đã "thương" người nào đó, Thẩm Hoài Việt vẫn luôn tìm cơ hội để bù đắp cho cô, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho cơ hội tuyệt vời này. Hơn nữa những gì anh nói đều là sự thật, thậm chí cũng không thêm mắm dặm muối chút nào.