Kiều Thê Ẩn Hôn Của Đại Luật Sư

Chương 35

Cùng lúc đó, phía bên Thẩm Hoài Việt cũng đã đọc xong bản báo cáo phân tích xét nghiệm. Báo cáo biểu hiện, ngày xảy ra án mạng nạn nhân đã uống rượu quá độ. Đồng thời sử dụng chất kháng sinh Ketone, dẫn tới tình trạng phản ứng sinh độc nghiêm trọng. Cuối cùng nguyên nhân cái chết là bị nhồi máu cơ tim, mà không phải do bị thương ở phần đầu.

“Phần báo cáo này có thể giải thích được là cái chết của ba dượng Mẫn Huyên không có liên quan trực tiếp tới việc ông ta bị đẩy ngã hay không?” Báo cáo dựa trên xét nghiệm cũng chỉ có tác dụng tỏ rõ sự thật, còn kết luận này chỉ sợ là không dễ được chấp nhận.

“Trên báo cáo viết là nguyên nhân chết trực tiếp, nhưng cũng không loại trừ việc đối phương có thể tìm chứng cứ khác để chứng minh hành vi của đương sự là có mục đích. Cho nên, bây giờ chúng ta vẫn còn phải cảnh giác. Đối thủ của chúng ta là Chung Kỳ, kiểm sát trưởng lợi hại nhất của cục công tố.” Hồi nãy Chung Kỳ đã tỏ rõ thái độ, hơn nữa thái độ của người nhà nạn nhân cũng rất cứng rắn. Thẩm Hoài Việt cũng bỏ qua ý tưởng thuyết phục Cục công tố hủy bỏ án kiện này. Bởi vì đối thủ là Chung Kỳ, cho nên anh cũng phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng để ứng phó với án kiện này.

“Cháu không thích chị kiểm sát trưởng này. Chị ấy quá hung dữ, rất là không nể mặt ai.” Nghe anh nói tên của Chung Kỳ, Diệp Hoàn Tâm rốt cuộc cũng không nhịn được nói ra bất mãn trong lòng.

“Cục công tố với luật sư vốn dĩ có quan hệ đối đầu với nhau. Nhưng mỗi bên đều phải làm chủ chính mình, không được mang theo cảm xúc cá nhân.” Vừa rồi Thẩm Hoài Việt có cảm giác mơ hồ rằng Chung Kỳ có địch ý với Hoàn Tâm, nhưng anh không hy vọng Hoàn Tâm cũng cảm nhận được phần địch ý này.

“Vậy... Có phải lúc Chung kiểm sát trưởng học đại học đã từng thích chú hay không?” Không biết là cọng dây thần kinh nào của Diệp Hoàn Tâm bị chạm. Ban đầu đó chỉ là một suy nghĩ lóe ra trong đầu, thế nhưng lại bị ma xui quỷ khiến nói ra.

Thẩm Hoài Việt ngớ ra trước câu hỏi của Diệp Hoàn Tâm. Anh sửng sốt một lát rồi cười như không cười mà hỏi ngược lại: “Chuyện này với chuyện cháu không thích cô ta thì có liên quan gì?”

Đột nhiên bị đổi quyền chủ động, cô gái nhỏ nào đó thẹn quá hóa giận: “Là cháu hỏi chú trước, chú đừng bẻ lái sang chuyện khác.”

Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là bởi vì cô không biết nên trả lời lại câu hỏi của người nào đó như thế nào. Nếu nói là có liên quan, thì lại không đúng lắm. Nói không có liên quan thì lại có chút cắn rứt lương tâm...

“Khi chú còn học đại học đã có rất nhiều người thích, nhưng chú không thể ghi chép lại từng người để làm tài liệu. Chung Kỳ có phải là một người trong số đó hay không, thì hỏi người trong cuộc mới biết được.” Luật sư Thẩm từ khi sinh ra đã có khả năng ăn nói, anh am hiểu nhất là tránh nặng tìm nhẹ, cũng giỏi sử dụng chiến thuật vòng vo.

Tuy rằng có thể cảm giác được trong giọng nói người nào đó mang theo nồng đậm ý cười, nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn nghĩ lời anh nói là thật: “Cháu biết chú rất được chào đón, nhưng chú không cần phải khoe khoang như thế!”

Trong giọng điệu của cô gái nhỏ dường như có chút ghen ghét. Tuy rằng điều đó không quá rõ ràng, nhưng ở trong mắt người nào đó lại rất hài lòng, mãn nguyện. Trong tình huống này, tất nhiên cô nói gì cũng đúng: “Được rồi, nếu cháu không thích cô ta, sau này lúc trên tòa cháu đừng đi theo……”

“Không được! Rất khó có cơ hội được lên tòa, tại sao không cho cháu theo chứ! Nếu là đi làm việc thì phải công tư rõ ràng, việc này cháu hiểu mà.” Diệp Hoàn Tâm sốt ruột không đợi chú Tư nói xong đã cắt ngang. Cô cho rằng anh định nói tiếp, thì vô cùng lo lắng nói thêm một câu: “Đã xem xong báo cáo rồi, chúng ta chuẩn bị đi gặp mẹ của Mẫn Huyên được không? Lúc đó Mẫn Huyên bị dọa đến nỗi ý thức không tỉnh táo, có thể sẽ không chú ý vài chi tiết, có một số việc chắc phải hỏi người trong cuộc mới biết được.”

Đối mặt với việc cô cố ý nói sang chuyện khác như thế, luật sư Thẩm cũng không để ý: “Chú vốn không định đi gặp đương sự vào buổi sáng, nên không chuẩn bị công cụ dùng để ghi âm. Vậy nên cháu phải dùng đầu óc và giấy bút ghi chép lại tất cả nội dung quan trọng, cháu làm được không?”

“Trí nhớ của cháu rất tốt, chắc chắn không thành vấn đề.” Cuối cùng cũng bỏ qua đề tài rối rắm, luẩn quẩn làm người xấu hổ kia, tâm trạng người nào đó cũng trở nên buông lỏng hơn.

Mà sự thật chứng minh, Diệp Hoàn Tâm không phải chỉ nói suông mà không làm. Trong quá trình nói chuyện gần một giờ đồng hồ, có hai phần ba thời gian đều là đương sự nói, nhưng những điểm quan trọng đương sự nói đến cô không hề bỏ qua cái nào. Thậm chí cô còn có thời gian đánh dấu một số điểm rất quan trọng.

Vì vậy, sau khi Thẩm Hoài Việt xem qua sổ cô ghi chép thì nhịn không được bất ngờ cảm khái: “Nếu có thể, chú rất hy vọng cháu không cần đi học đại học, sau này ở đây làm việc với chú.”

Tuy rằng anh khen ngợi kín đáo, nhưng vẫn bị Diệp Hoàn Tâm cảm giác được rõ ràng: “Chú đang khen cháu sao?”

“Khen cháu chẳng khác nào khen chính bản thân chú.” Khụ khụ, luật sư Thẩm luôn luôn lạnh lùng thế nhưng cũng có lúc ngây thơ, kiêu ngạo.

Người nào đó đang đắc ý nhất thời phản ứng không kịp, rất ngạc nhiên hỏi: “Tại sao chú lại nói như vậy?”

“Bởi vì cháu là do chú tuyển, khen cháu có khả năng chẳng khác nào khen ánh mắt nhìn người của chú độc đáo.” Luật sư Thẩm dùng hành động chứng minh cái gì gọi là miệng lưỡi khéo léo.

“Phụt”, tuy rằng cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng Diệp Hoàn Tâm vẫn không thể kiềm chế được, rất không phúc hậu mà phì cười ngay tại chỗ: “Chú Tư da mặt dày lại vượt qua giới hạn nhận thức của cháu lần nữa rồi.”