Kiều Thê Ẩn Hôn Của Đại Luật Sư

Chương 33

“Chú và cô ta đã từng là bạn thời đại học, cũng là đối thủ trên tòa. Bởi vì chú luôn luôn thắng cô ta, cho nên khó tránh khỏi việc cô ta không thích chú.” Chung Kỳ vẫn luôn phụ trách về các án kiện hình sự sau khi tốt nghiệp vào làm trong cục công tố. Thẩm Hoài Việt luôn nghĩ rằng sẽ không có cơ hội tái đấu với cô ấy sau khi quay lại hạng mục chính lần này. Không ngờ rằng vẫn bị người nào đó phá hoại.

“Chị gái này chắc hẳn là có một loại cảm nghĩ là đã sinh Du sao còn sinh thêm Lượng.” Sau khi hiểu ra mọi chuyện như thế nào, Diệp Hoàn Tâm đột nhiên cảm khái.

“Nghe nói cô ta cũng là giảng viên thỉnh giảng của khoa pháp luật thuộc đại học C. Nếu cháu ghi danh vào khoa pháp luật của đại học C, chắc chắn sẽ có cơ hội được nghe cô ta giảng bài.” Người nào đó thật đúng là không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để dụ dỗ bạn học Diệp ghi danh vào khoa pháp luật của đại học C.

“Cô ấy là kình địch của chú, cháu lại là cháu gái của chú. Có khi nào vào đó rồi, cô ấy sẽ vì cháu là người thân của chú mà bắt nạt cháu hay không?” Khụ khụ, phạm vi liên tưởng lung tung của bạn học Diệp có phải là quá rộng hay không. Việc đi học ở khoa pháp luật của đại học C còn là chuyện chưa đâu vào đâu, mà lo lắng cái gì.

Lực liên tưởng của Hoàn Tâm làm cho Đại luật sư Thẩm cảm thấy rằng, một người đã qua tuổi ba mươi như anh thật sự là không theo kịp tiết tấu suy nghĩ của một cô gái nhỏ. Một người luôn luôn phản ứng nhanh nhẹn như anh cũng phải thất thần một lúc lâu. Thật sự không biết đáp trả như thế nào.

“Là cháu liên tưởng quá xa.” Tuy rằng phạm vi liên tưởng có chút rộng. May là bạn học Diệp còn biết phản ứng nhanh chóng, sau đó thu lại ý nghĩ đó về.

“Chung Kỳ là một người rất thích bắt bẻ. Người bình thường rất khó lọt vào mắt cô ta. Nếu như cháu không tỏ ra có một chút sở trường đặc biệt hay ưu điểm khác với người bình thường, dù có nhìn thì cô ta cũng lười nhìn đến cháu.” Tuy đề tài này thảo luận có chút đi quá xa, nhưng cũng không phải hoàn toàn không cần thiết. Sau khi phục hồi lại tinh thần, Thẩm Hoài Việt đưa ra lời giải thích của mình.

“Được rồi, coi như là cháu lo lắng suông.” Diệp Hoàn Tâm từ nhỏ là người đã biết đọc sách. Nhưng việc đọc sách với việc sở trường đặc biệt của mình có thể lọt vào mắt Chung kiểm sát trưởng hay không thì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô cũng không có kỳ vọng quá nhiều.

Bất quá, có một chuyện mà đến cả Thẩm Hoài Việt cũng không nghĩ tới đó là, trừ việc chú ý đến những thanh niên ưu tú giống như cô ta, thì Chung Kỳ cũng phá lệ để ý đến người có quan hệ thân mật với Đại luật sư Thẩm nữa.

Lúc này, ở văn phòng khoa xét nghiệm, Chung Kỳ đã sửa lại thái độ bình thường và đang buôn chuyện với bạn học cũ của cô về Thẩm Hoài Việt: “Tớ chưa từng gặp qua cô gái nhỏ cùng tới với Thẩm Hoài Việt, cậu có biết đó là ai không?”

“Tớ chỉ nhận điện thoại của cậu ta vào tối hôm qua mà thôi. Ngay cả mặt của cậu ta tớ cũng chưa thấy thì làm sao mà biết được cô gái đi cùng với cậu ta là ai.” Tuy có danh là “Vạn sự thông”, nhưng việc này thật sự là quá làm khó cho Tiết Duy. Bất quá nghe Chung Kỳ hỏi như vậy, cô lại sinh ra một chút hứng thú với cô gái mà Thẩm Hoài Việt mang theo: “Cậu đọc trước báo cáo đi. Tớ đi ra ngoài nói chuyện với cậu ta, nhân tiện hỏi giúp cậu luôn.”

“Sao lại nói là hỏi giúp tớ, rõ ràng là cậu cũng tò mò mà!” Chung kiểm sát trưởng có tiếng là không dễ buông tha người. Loại chuyện này cô sẽ không tùy tiện thừa nhận.

Tiết Duy tự biết là không đấu lại cái miệng sắt thép của Chung kiểm sát trưởng, cho nên cũng không dám lý luận với cô ta. Cô nhẫn nại cười một cái rồi nói một câu: “Tớ sẽ đi nhanh rồi trở lại”. Rồi quay người chạy mất hút.

Lúc này Thẩm Hoài Việt ở khu chờ đợi bị “triệu kiến” cũng không rảnh rỗi. Bên người mang theo một “bé con tò mò” luôn tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh. Anh cũng đành phải hóa thân thành bách khoa toàn thư để có thể đáp lại các vấn đề mà người nào đó thắc mắc.

“Ông trời thật không công bằng. Năm năm không gặp, tại sao cậu lại chả thay đổi chút nào vậy?” Tuy rằng cả hai đều là thục nữ đã qua tuổi ba mươi, làm đều là công việc nghiêm túc. So sánh với sự lạnh lùng nghiêm túc của Chung kiểm sát trưởng thì tính tình của Tiết Duy có vẻ hướng ngoại nhiều hơn.

Thẩm Hoài Việt còn chưa kịp phản ứng, thì Diệp Hoàn Tâm lại cảm thấy choáng váng trước. Sao cứ như là cả thế giới này đều quen biết chú tư vậy nhỉ, còn giống như là rất quen thuộc nữa cơ.

Vẻ mặt kinh ngạc trợn tròn mắt của Diệp Hoàn Tâm cũng thực nhanh hấp dẫn sự chú ý của Tiết Duy: “Em gái này nhìn giống như là mới tốt nghiệp trung học thì phải. Không phải là anh mang cô ấy tới đây tham quan đó chứ?”

“Cô ấy là trợ lý đặc biệt của tôi. Đi với tôi tới đây là vì công việc.” Thẩm Hoài Việt cũng đoán được đại khái sự tò mò của Tiết Duy đối với Hoàn Tâm. Anh quyết đoán chuyển qua đề tài khác để dời đi lực chú ý của cô ta: “Tôi nói, quy tắc của khoa xét nghiệm mấy người có thể sửa lại cho hợp thời đại có được hay không. Rõ ràng là mọi người cùng tới, vì sao nhất định phải là người của ngành kiểm sát được xem báo cáo trước.

Đối với chuyện này, Tiết Duy chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Quy tắc không phải do tôi đặt ra. Một mình tôi cũng không thay đổi được. Thêm nữa báo cáo cũng chỉ cho có, nội dung cũng không thay đổi. Ai xem trước vốn không quan trọng, quan trọng là nội dung báo cáo kìa.”

Tuy rằng không nói rõ ra, nhưng Thẩm Hoài Việt có thể nghe ra một chút manh mối trong lời nói của Tiết Duy, cũng càng tin tưởng với phán đoán của chính mình.