Kiều Thê Ẩn Hôn Của Đại Luật Sư

Chương 12

"Biết rồi, em sẽ dành thời gian để xem kỹ email. Bây giờ anh trả lời em một vấn đề trước, em muốn đăng ký nguyện vọng một là trường đại học luật, anh cảm thấy như thế nào." Diệp Hoàn Tâm có phần hơi phụ thuộc vào người anh hiểu rõ bản thân mình nhất này, muốn đưa ra quyết định quan trọng nào thì cần phải hỏi qua ý kiến của anh trước.

Thẩm Tiêu Nhiên rất nhanh đưa ra câu trả lời: "Trường đại học luật hả? Một đứa con gái như em học luật gì chứ!" Chẳng qua là cậu lấy lý do nam nữ khác biệt mà không đồng ý dường như không hợp lý.

"Tại sao con gái thì không thể học trường đại học luật chứ? Anh đang phân biệt giới tính!" Quả nhiên, lý do không hợp lý này rất nhanh đã làm Diệp Hoàn Tâm cực kỳ không hài lòng.

"Anh không phải có ý này, chẳng qua là cảm thấy tính cách của em không hợp để chọn chuyên ngành khắt khe như vậy. Hơn nữa cho dù em có thể tốt nghiệp cũng không làm một luật sư tài giỏi được." Theo ý kiến của Thẩm Tiêu Nhiên thì tính cách của Hoàn Tâm quá dễ xúc động. Với điểm yếu này khi đối diện với mâu thuẫn giữa pháp luật và đạo đức cô sẽ rất dễ mất kiểm soát. Nếu như muốn trở thành một nhân viên pháp lý tài giỏi thì đây sẽ là một vấn đề rất lớn.

"Này, anh có cần đả kích tàn nhẫn như vậy không, lúc chiều chú Tư còn nói em rất có tố chất để trở thành nhân viên pháp lý, con mắt của một người chuyên nghiệp mà anh cũng không tin sao?" Trước những nghi ngờ vô lý này, Diệp Hoàn Tâm cũng dần trở nên nóng nảy.

"Chú Tư?" Nghe giọng điệu này của Thẩm Tiêu Nhiên, rõ ràng còn không biết chuyện chú Tư đã về nước.

Diệp Hoàn Tâm gật đầu nói: "Ừ, hôm qua chú ấy trở về, sáng hôm nay đến thăm nhà, anh vẫn chưa biết sao?"

"Bây giờ biết rồi, em xem email trước đi, nửa tiếng sau anh lại tìm em." Nghe tên chú Tư, Thẩm Tiêu Nhiên giống như là nhặt được cái phao cứu mạng cuối cùng. Theo như cậu, người ăn nói khéo léo như chú Tư muốn thuyết phục Hoàn Tâm đến thành phố D và học chung trường đại học với cậu là chuyện trong tầm tay.

Cho nên sau khi kết thúc video trò chuyện, Thẩm Tiêu Nhiên liền dứt khoát gọi điện cho chú Tư: "Chú Tư quyết định về nước cũng không nói với cháu một tiếng, chú cũng không quá nghĩa khí rồi!"

"Ngay cả hôm nay ông cụ cũng mới biết quyết định tạm thời này. Nói đi, chủ động gọi điện cho chú như vậy có phải lại muốn chú làm chuyện gì không?" Tiêu Nhiên là cháu đích tôn trong nhà, từ nhỏ được cưng chiều nhất, Thẩm Hoài Việt và những người khác cũng vui vẻ chiều chuộng cậu. Cho nên cũng tạo nên tật xấu cho cậu là cứ gặp chuyện thì tìm anh nhờ giải quyết.

"Chú Tư quả nhiên là liệu việc như thần, cháu cũng không cần vòng vo với chú nữa. Cháu muốn nhờ chú giúp cháu khuyên nhủ Hoàn Tâm, để con bé đăng ký nguyện vọng một là trường đại học Z." Từ trước đến nay Thẩm Tiêu Nhiên là người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo. Ở trước mặt chú Tư thông minh cơ trí sẽ không có nửa điểm che giấu.

"Chuyện này buổi sáng mẹ cháu đã nói qua với chú. Ý của chú là, đây là chuyện lớn liên quan đến việc chọn nghề nghiệp tương lai của em gái cháu, chúng ta nên tôn trọng quyết định của bản thân con bé. Rất xin lỗi, chuyện này chú muốn mà không giúp được." Trước khi Tiêu Nhiên mở miệng thì Thẩm Hoài Việt đã có thể đoán được cháu mình đến là vì chuyện gì, cho nên anh trả lời cực kỳ thong thả.

"Vậy tại sao chú nói với con bé là con bé có tố chất trở thành nhân viên pháp lý ưu tú, đây không phải đã nói rõ hướng con bé vào học trường đại học luật sao?" Thẩm Tiêu Nhiên hiển nhiên không ngờ tới chú Tư sẽ dứt khoát từ chối, giọng điệu cậu khó tránh khỏi có hơi kích động.

"Chú chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng chú với con bé, cũng không yêu cầu con bé nhất định phải chọn trường đại học luật." Về điểm này, Thẩm Hoài Việt tuyệt đối không thẹn với lòng.

Thẩm Tiêu Nhiên tự biết không nói lại miệng lưỡi điêu luyện của luật sư, cũng lười tranh cãi với anh: "Nếu như chú thật sự cảm thấy con bé có tố chất trở thành luật sư thì giúp cháu để con bé chọn khoa luật của trường đại học Z cũng không làm khó chú chứ?"

"Vẫn là câu nói đó, chú có thể giúp cháu nói lại lần nữa, góp ý nhưng không thể ảnh hưởng đến quyết định của con bé." Đây là ranh giới cuối cùng, dù cho Tiêu Nhiên có nói tốt gì đi nữa, Thẩm Hoài Việt cũng sẽ không nhượng bộ nửa bước.

"Có lời này của chú là đủ rồi, lời nói của luật sư là có sức thuyết phục nhất, cháu tin rằng con bé nhất định sẽ nghe lời chú. Vẫn còn chưa đến một tháng nữa cháu sẽ về nhà nghỉ hè, bữa khác cháu dành thời gian đi lượn vài vòng ở tiệm đồ cổ và mang về cho chú một phần quà lớn." Bạn học Thẩm Tiêu Nhiên thật đúng là một đứa trẻ tốt biết trả ơn, việc vẫn chưa thành công mà đã gấp gáp tặng quà.

"Đừng có nói chắc chắn quá, trước khi việc chưa thành công cũng đừng vội vàng mua quà cho chú trước. Cháu muốn tốt cho Hoàn Tâm thì nên nghe thử suy nghĩ thật sự trong lòng của con bé. Chú nói nhiều lời như vậy, cháu tự mình cân nhắc mà làm." Chuyện này có bao nhiêu phần thắng, trong lòng Thẩm Hoài Việt không có gì chắc chắn, món quà lớn này anh cũng không dám nhận.

"Đương nhiên cháu thật lòng muốn tốt cho con bé, có điều..."

"Cũng hơi ích kỷ phải không?" Mặc dù đã kiềm chế, nói với bản thân mình bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này, nhưng cuối cùng Thẩm Hoài Việt vẫn khó quản được cái miệng của mình.

Ý nghĩa ẩn đằng sau của hai từ ích kỷ, đương nhiên Thẩm Tiêu Nhiên rất rõ ràng. Về điều này cậu cũng không phủ nhận: "Toàn bộ người nhà đều biết cháu thích con bé, chỉ có con bé vẫn ngu ngốc cho rằng cháu chỉ coi nó là em gái."

"Cháu có bao giờ nghĩ rằng nếu như con bé không có ý này với cháu, cháu chỉ cần tiến tới gần con bé hơn, cuối cùng cũng sẽ không phát triển thành mối quan hệ mà cháu mong đợi." Tuy rằng làm việc trong ngành nghề pháp lý điển hình nhưng Thẩm Hoài Việt cũng sẽ có lúc dựa vào trực giác để phán đoán. Về mặt cảm giác của Hoàn Tâm đối với Tiêu Nhiên, anh cực kỳ tin chắc vào trực giác của mình: trong mắt của Hoàn Tâm, Tiêu Nhiên chỉ là anh trai.