Kiều Thê Ẩn Hôn Của Đại Luật Sư

Chương 8

“Cậu có triển vọng một chút được không, chỉ vì có giảng viên nam thần đẹp trai giống ngôi sao điện ảnh đến thỉnh giảng, mà cậu lại nhất thời xúc động quyết định ghi nguyện vọng một là vào trường đại học luật C. Cậu đừng quyết định qua loa như thế có được không.” Tuy nói bây giờ cũng có một số sinh viên tốt nghiệp không làm đúng chuyên ngành. Nhưng vấn đề chọn trường đại học và chọn chuyên ngành cuối cùng sẽ quyết định tương lai bốn năm học đại học có thật sự hài lòng, vui vẻ hay không. Tại sao lại có thể quyết định chỉ vì một giảng viên thỉnh giảng được.

Nghe được từ ‘triển vọng’, người nào đó đang ‘lén lút’ đi theo phía sau rốt cuộc không đứng yên được: “Chỉ có người cứng nhắc mới lựa chọn học luật, em nghe luận điệu vớ vẩn không căn cứ này từ đâu vậy?”

Diệp Hoàn Tâm cũng không quay đầu lại ngay để xác nhận lời nói nghi ngờ lạnh lùng ở phía sau. Nhưng giọng nói quen thuộc đã đủ để cho cô biết người vừa tới là ai. Không biết tại sao cô lại xui xẻo như thế, cố tình bị chú nghe được. Bằng các loại biểu hiện uy quyền không buông tha người khác của chú ấy vừa rồi ở trên lớp học, chắc chắn lát nữa lại bị dạy bảo rất thê thảm.

Mặc kệ, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cô ngoan ngoãn xin lỗi trước rồi lại nói: “Thật xin lỗi thầy, em chỉ nói đại vậy thôi, em cũng không có ý dùng một cây sào làm lật cả một thuyền người.”

“Vừa rồi em nói, đăng ký nguyện vọng vào đại học luật bởi vì giảng viên thỉnh giảng rất ưu tú là cách làm rất không có triển vọng là chuyện như thế nào?” Xem ra, vị giảng viên thỉnh giảng này quyết tâm muốn giảng lại bài học trên giảng đường sau khi tan học.

Không xong rồi, rõ ràng luật sư cao lớn, lạnh lùng vậy mà tâm tư lại nhỏ mọn hơn đầu kim, phải làm sao mới tốt bây giờ đây.

Thấy tình thế không ổn, bạn học Từ rất trọng tình nghĩa mà nhanh chóng đứng ra giúp bạn thân giải vây: “Thầy giáo Thẩm đừng chấp nhặt với bạn ấy, bạn ấy nói đùa với em thôi, không có ý gì khác đâu ạ.”

Sau khi nghe xong lời giải thích này, một giây trước người nào đó vẫn còn đang lạnh lùng, nghiêm túc đột nhiên thình lình chuyển đề tài câu chuyện: “Em định về nhà như thế nào?”

Tuy rằng vấn đề này cũng không khó trả lời, nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn trở tay không kịp. Vẻ mặt cô ngơ ngác nói: “Dạ?”

“Hai người…… Có phải biết nhau hay không?” Thời khắc mấu chốt, không ngờ bạn học Từ lại phản ứng nhanh.

Diệp Hoàn Tâm thật sự không làm được việc nói dối trước mặt thế này, cuối cùng chỉ có thể dùng phương thức yên lặng đáp lại.

“Tôi còn phải đến dãy nhà giáo viên tìm giáo sư Vệ chào hỏi một chút, mười lăm phút sau ra chờ tôi ở cổng phía bắc trường học.” So với bạn học Diệp yên lặng ứng phó, thầy Thẩm đáp lại rõ ràng rất nghiêm túc và trực tiếp hơn nhiều.

Sau khi nói xong những lời này, Thẩm Hoài Việt bước nhanh về phía dãy nhà giáo viên, chỉ để lại Diệp Hoàn Tâm mang vẻ mặt ngơ ngác như cũ và Từ Khả Doanh đang hoang mang.

“Cậu và thầy ấy…… Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?” Tuy rằng đang hoang mang nhưng đầu óc Từ Khả Doanh còn khá tỉnh táo, vấn đề quan trọng này cần phải nhanh chóng có đáp án.

“Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện. Thời gian không còn sớm, có lẽ chúng ta nên chuẩn bị trở về thôi.” Sau khi nói xong, tầm mắt Diệp Hoàn Tâm đã bắt đầu tìm kiếm đường đi đến cửa lớn phía bắc trường học.

Giả mạo sinh viên chạy tới nghe giảng bài, không lựa lời mà nói linh tinh như là “cứng nhắc” với “không triển vọng”. Hơn nữa người nào đó lại còn là một vị công chính nghiêm minh, Diệp Hoàn Tâm đã bắt đầu cân nhắc nếu người nào đó có lòng dạ hẹp hòi, không phúc hậu mà kể tội cô ở trước mặt ba mẹ, việc này phải làm thế nào mới xong đây.

Từ Khả Doanh nhìn con đường Hoàn Tâm định đi thì đã đoán được quyết định của cô: “Cậu thật sự định đi đến cổng phía bắc trường học chờ thầy ấy sao?”

“Bằng không, thầy ấy đã nắm trên tay nhiều nhược điểm của tớ như vậy, không ngoan ngoãn nghe lời mà đi đến đó thì còn làm thế nào nữa.” Sau một lát cân nhắc, Diệp Hoàn Tâm vẫn quyết định cắt đứt ý định kể tội cô của chú ấy ngay tận gốc.

“Rốt cuộc thầy ấy là ai, tớ đã giải thích là cậu nói đùa rồi mà, sao cậu sợ thầy ấy như vậy?” Trong ấn tượng của Từ Khả Doanh, Hoàn Tâm cũng không phải loại người yếu đuối, nhát gan, sợ phiền phức này. Tự nhiên hôm nay lại sợ đầu sợ đuôi, rất khó hiểu, và mối quan hệ của Hoàn Tâm và thầy giáo nam thần làm cô càng tò mò hơn.

Sau khi đi qua khúc quanh gần một trăm bước, xung quanh đã không còn người nào khác, lúc này Diệp Hoàn Tâm mới dám thẳng thắn nói thật với Khả Doanh: “Thầy ấy là em trai của ba tớ, tớ gọi là chú Tư.”

“Em trai của ba cậu tớ đã gặp rồi mà, đều đã kết hôn và có con, tại sao ở đâu ra thêm một người nữa trẻ tuổi như thế?” Suốt ba năm trung học, Từ Khả Doanh và Diệp Hoàn Tâm gần như ngày nào cũng như hình với bóng. Người trong gia đình họ Thẩm cô đều đã biết mặt, bây giờ tự nhiên lại thêm một chú Tư, thật sự làm cô hơi bất ngờ.

“Mấy năm nay chú ấy vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới về.” Chú ấy vừa trở về mình đã tạo ấn tượng xấu với chú ấy như vậy, những ngày sau này phải trôi qua như thế nào đây.

“Tốt rồi, nếu là người lớn trong nhà, đúng là cũng nên sợ một chút. Nhưng cậu cũng không cần nghĩ nghiêm trọng quá như thế. Cũng không có gì, chỉ nhất thời lanh mồm lanh miệng nói không lựa lời thôi, cùng lắm thì xin lỗi, giải thích một chút là được rồi.” Bạn học Từ vẫn có tính tình lạc quan hơn.

“Tớ lo lắng nhất không phải cái này, mà là việc chúng ta lén lút vào lớp học đại học nghe giảng bài, nếu chú ấy mách với ba mẹ tớ thì làm sao bây giờ?” Từ nhỏ bạn học Diệp Hoàn Tâm vốn là một cô gái ngoan ngoãn, việc giả mạo sinh viên lần này là quá khác người, cho nên cô mới lo lắng như thế.