Lại Gả Cho Chú Nhỏ Của Trúc Mã

Chương 1: Đêm Tân Hôn


Bạch Thanh đang mặc một bộ đồ ngủ nữ cột eo màu đỏ quyến rũ ngủ ngồi trước bàn trang điểm, nghe trong phòng tắm truyền ra tới tiếng nước, cậu kinh ngạc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Cậu lớn lên đặt biệt xinh đẹp, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt cũng tròn tròn, ngũ quan động lòng người.

Cậu sờ khóe mắt của mình không có một nốt ruồi giọt lệ, sau đó quan sát căn phòng, trên đầu giường là hình kết hôn của hai người vẻ mặt không được vui vẻ mấy, căn phòng được bao phủ bởi màu đỏ từ những chiếc đèn l*иg đỏ trên tường đầu giường, đến ga trải giường, thậm chí đến tấm màn……

Bạch Thanh cảm thấy đầu ong ong vang, trong lòng sinh ra một loại suy nghĩ hoang đường: Cậu xuyên, xuyên đến một quyển sách cậu vừa mới xem xong.

Bạch Thanh là một kẻ bán mạng vì công việc, một năm qua công việc của cậu trải qua những ngày tháng chăm chỉ sống chết, cuối cùng cậu lựa chọn từ chức công việc đó và ở nhà nhận những công việc nhỏ làm, gần đây nhất cậu có nhận làm cho một trong web , kết quả bàn giao công trình rất nhiều lần nhưng đối phương đều không hài lòng, còn ném một quyển sách kêu cậu đọc đi để hiểu phong cách của họ muốn hướng tới.

Bạch Thanh rất nghiêm túc đọc ngày đêm để nghiên cứu, ai ngờ đâu đây vậy mà là một quyển truyện tình cảm lâm li bi đát, vai chính thụ ngốc bạch ngọt, bị vai chính công cưỡng chế yêu, chịu không nổi trốn đi gặp một cậu ấm nam phụ, lúc hai người đang quen biết nhau thì chính công chạy đến, vai chính thụ phát hiện chính mình vẫn là yêu chính công, nam phụ rưng rưng buông tay, yên lặng chúc phúc.

Kịch bản này đã củ rích 800 năm trước rồi, Bạch Thanh nhìn mấy chương liền bắt đầu mệt rã rời, chắc bên đối tác đã nhắm được tình hình này của, cho nên trong truyện đã lấy tên của nam phụ độc ác giống với Bạch Thanh.

Đây cũng là lý do Bạch Thanh có thể kiên trì xem hết quyển truyện này, đại khái nhìn tên của mình thực có cảm giác, cậu vai chính của truyện còn chưa chạm đến, ngược lại bị chọn vào vai ác có cái kết thực thảm hại.

Những gì thảm hại nhất, cũng đã làm.

Gia đình cậu và gia đình của trúc mã là quan hệ thế giao, thậm chí có thể nói nhà trai bên đó có ơn làm ăn với nhà cậu, nhưng thời điểm cậu 5 tuổi cha mẹ bị tai nạn mà qua đời, nhà trai bên kia nhớ ân lúc trước, đưa cậu về làm con nuôi mà nuôi dưỡng, xem cậu như con ruột trong nhà, cảm tình hòa thuận, còn muốn đưa con trai họ kết hôn với cậu, kết quả tiểu trúc mã gặp vai chính thụ, chạy theo tình yêu phản đối kết hôn, nguyên chủ tức giận đòi kết hôn với chú của trúc mã, sau này làn những việc xằng bậy đến vai chính thụ, dẫn đến ly hôn, còn bị vai chính công trả thù mà chết, tro cốt cuối cùng vẫn là chồng trước đem về.

Mà hiện tại đủ loại dấu hiệu đều cho thấy cậu xuyên thành độc ác nam phụ này.

Hiện tại chắc là đêm tân hôn của cậu và tiểu thúc.

Tuy rằng chính nguyên chủ là người bày mưu kết hôn, nhưng đến đêm tân hôn vẫn là hối hận, sợ thực hiện nghĩa vụ phu phu, cho nên cố ý mặc một thân đồ tục tằng , trong phòng ngủ những cái trang trí lố lăng là do cậu, mà hiện tại ngồi ở trước bàn trang điểm chính là vì muốn tranh thoát khỏi tiểu thúc mà trang điểm chấn động, thành công tránh thoát đêm động phòng.

Bất quá cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hóa trang thất bại, ngược lại hoàn toàn thay đổi cả khuôn mặt.

Bạch Thanh không nhận rõ những chai thủy tinh trên bàn, cũng không tính toán hoá trang, hơn nữa lúc cậu đang ngây ngốc, trong phòng tắm tiếng nước đã ngừng lại.

Bạch Thanh theo bản năng hướng phòng tắm cửa nhìn lại.

Thân ảnh vừa mới ra từ phòng tắm còn có hơi nước, tóc cũng không lau khô, bất quá thân thể đỉnh bạc lại có sự gợi cảm khó cưỡng lại.

Người chú nhỏ này gọi Tần Duyên Đông, chính mình ở bên ngoài lập nghiệp riêng, từ lâu đã rời nhà cũ, mới gần đây về thăm nhà cũ, nhưng nửa đêm lại phát hiện bị tính kế, trên giường của hắn có người nằm, sau âm ĩ đến lão gia tử, vì không để ủy khuất Bạch Thanh nên ép hắn tiến tới hôn nhân.

Trong sách đối với người chú nhỏ này không miêu tả nhiều lắm, Bạch Thanh đại khái chỉ biết hắn là người lãnh đạm nghiêm túc, chính mình tự gây dựng sự nghiệp, lão gia tử sinh hắn khi tuổi đã già, nhưng tính cách trầm ổn so với đứa con trai lớn không có kém cỏi hơn, có năng lực, là người có trách nhiệm, cho nên dù biết mình bị Bạch Thanh gài bẫy, nhưng đối với hắn không có vấn đề gì lớn, cũng không thể hiện tức giận, chỉ là kết hôn mà thôi, nên hắn cũng toàn tâm toàn ý chịu trách nhiệm.

Bạch Thanh lúc đọc truyện rất thích nhân vật này, hiện tại hắn nhìn thấy nhan sắc của người đối diện lại rất kinh ngạc.

Bất đồng với Bạch Thanh là loại dáng vẻ xinh đẹp phi giới tính, Tần Duyên Đông lớn lên mười phần nam tính, ngũ quan rõ ràng, mũi cao thẳng, đôi mắt cũng rất thâm thúy.

Chắc là cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, hắn giương mắt hướng Bạch Thanh nhìn lại đây, sau đó tầm mắt nhìn ở trên quần áo của cậu dừng lại một chút, cuối cùng lại dường như không có việc gì dời đi.

Bạch Thanh “……”

Tần Duyên Đông năm nay 31 tuổi, Bạch Thanh 22, Bạch Thanh năm đó vào Tần Gia, Tần Duyên Đông đã ở Trung Học, cho nên hai người qua lại rất ít, cứ như vậy Bạch Thanh không phải lo bị phát hiện cậu đã thay đổi.

Nhưng hiện tại tình huống này, Bạch Thanh xấu hổ kéo kéo quần áo của mình nói, “Cái kia…… Nếu chú không thích, tôi liền đi đổi bộ khác, ha hả…… Kỳ thật tôi cũng không thích lắm.”

Tần Duyên Đông mắt nhìn qua bộ đồ ngủ của Bạch Thanh, cuối cùng lại rơi vào vị trí nóng bỏng mặt kia, thấp giọng nói “Không cần.”

Tần Duyên Đông lúc nói chuyện âm thanh trầm thấp, phối hợp với gương mặt lạnh nhạt đó của hắn, mang cảm giác cấm dục, này trừ bỏ hiện tại cảnh tượng mặc áo choàng tắm.

Bạch Thanh trước giờ chưa từng nghĩ mình thích người cùng giới, nhưng với dạng này cậu không dám thử thách sự tự chủ của mình đâu. Cậu vội quay đầu đi, mở miệng nói nhỏ, “Tôi…… Tôi vẫn là đi đổi quần áo thôi.”

Má ơi, lão công như vậy nguyên chủ còn quậy tung trời như vậy, nguyên chủ bị gì vậy?

Bạch Thanh một bên mở ra tủ quần áo tìm quần áo khác, một bên ở trong lòng yên lặng phun tào.

Tuy rằng xuyên thành nam phản diện số 1 , nhưng Bạch Thanh cũng không tính toán đi theo cốt truyện, hơn nữa kịch bản chủ tuyến cũng là nam 1 nam 2 cùng vai chính thụ tình tay ba, cậu nam phụ độc ác chỉ là chất xúc tác của cốt truyện, không có cậu có khi cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của ba người kia đâu, cậu suy nghĩ rất đơn giản, an an ổn ổn sinh hoạt, kịch bản là cậu sẽ ly hôn, cậu vẫn là người qua đường, không ly hôn, cậu vẫn sẽ là người qua đường.

Đang suy nghĩ cậu mở tủ quần áo ra, kinh ngạc đến ngây người.

Cũng không biết là đã diễn là phải diễn cho đến nơi đến chốn hay không, tủ quần áo vừa mở ra toàn là trang phục nữ, bên cạnh là những bộ quần áo đơn sắc nghiêm trang của Tần Duyên Đông ít ỏi đáng thương bị dẹp qua một bên.

Bạch Thanh quyết tâm tìm kiếm một bộ đàng hoàng, liền rớt ra hai bộ áo ngủ tình thú.

Bạch Thanh “……”

Điên thật rồi!

Nếu cậu không xem trước truyện, cậu sẽ hoài nghi bản thân là nữ hàng chính hãng.

Cuối cùng cậu gian nan đưa tầm mắt từ những bộ đồ ngủ nữ gợi cảm, nhìn về phía góc vài bộ quần áo đáng thương bị đè ép một bên.

Đều là những bộ tây trang màu sắc đơn giản, Bạch Thanh không nhìn thấy đồ mặt hằng ngày, nhưng thật ra có mấy bộ đồ ngủ bình thường.

Cậu nhìn mấy bộ đồ ngủ kia, từ cửa tủ quần áo xấu hổ lộ đầu nhỏ hỏi Tần Duyên Đông: “Cái kia…… quần áo của tôi không có mang qua đây, có thể mượn một bộ đồ của chú được không?”

Áo ngủ cũng được xem như đồ cá nhân, hai người không thân thiết dùng chung thì có hơi kì, nhưng ai kêu bọn họ lãnh chứng đâu?

Tần Duyên Đông đã gặp qua tủ quần áo không giống một nam nhân bình thường sẽ mặc cho lắm, thấy Bạch Thanh dáng vẻ còn chờ hắn trả lời, hắn gật đầu một cái nói, “cậu cứ làm gì tùy ý.”

Bạch Thanh vì thế thật sự tùy ý chọn một bộ.

Tần Duyên Đông người cao ráo tận 1m9, khung xương chắc chắn không nhỏ, hơn nữa ngày thường chú ý rèn luyện, so với hình thể cùng Bạch Thanh chỉ cao1m7 cả ngày làm ổ trong nhà không phải chỉ hơn một chút.

Bạch Thanh mặc cái áo vào thôi đã đến tận nữa cái đùi của cậu, tay áo dài làm cậu giống một nghệ sĩ hát tuồng.

Cậu đem tay áo chiết chiết, nhìn cái lưng quần của quần ngủ miễn cưỡng không có tuột xuống, khắp người đều sinh ra oán niệm, giữa người với người sao có thể khác biệt lớn đến vậy chứ, rõ ràng Tần Duyên Đông nhìn cũng rất gầy a!

Cuối cùng cậu đem ống quần cuộn lên tận bốn vòng, lại thuận tay cầm một bộ áo ngủ đi tới gần Tần Duyên Đông “Cái kia…… chú cũng thay quần áo ngủ đi.”

Tần Duyên Đông không thể chỉ quấn khăn tấm để đi ngủ đâu nhỉ, chính mình vừa mới mượn quần áo của hắn mặc, bây giờ chọn giúp hắn một bộ quần áo cũng coi như đền ơn báo đáp đi.

Bạch Thanh cậu vẫn là nên cố gắng làm tốt mội quan hệ với Tần Duyên Đông, đương nhiên về đêm nay nghĩa vụ phu phu..... cũng có thể.

Nhưng Cậu nhớ rõ trong sách hai người đêm nay không có xảy ra gì cả.

Tần Duyên Đông đầu tiên là nhìn cậu một cái, rồi sau đó cũng cầm lấy quần áo không nói gì, nhưng giây tiếp theo, hắn bỏ khăn tấm xuống thay quần áo trước mặt Bạch Thanh.

Bạch Thanh “……”

Hắn chạy nhanh xoay người, tầm mắt lại khống chế không được nhìn đến vị trí chí mạng kia.

Bạch Thanh “!!!”

Vãi đạn, nhân vật qua đường trong sách mà cũng có hàng tốt đến vậy sao?

Bạch Thanh sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám thật sự chất vấn Tần Duyên Đông vì cái gì thay quần áo cũng không báo với cậu trước.

Một lúc sau nghe được phía sau dường như đã thay quần áo xong rồi, cậu lại đợi trong chốc lát mới xoay người lại, thần sắc rối rắm nhìn giường đôi bên kia.

Giường là được đặt làm riêng, ba bốn người nằm cũng không thành vấn đề, đến khi ngủ hai người chẳng phải tạo ra khoản cách 800 dặm vẫn có thể đó, nhưng là……

Bạch Thanh lại nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Tần Duyên Đông, nhưng là thật sự thực xấu hổ a.

Chính là trong phòng lại không sô pha, ngủ dưới đất ngày hôm sau sẽ bị dì dọn dẹp phòng phát hiện.

Tần Duyên Đông nhìn ra Bạch Thanh rối rắm, nhưng hắn lại không có ý định mở miệng giải vây.

Hắn đối với Bạch Thanh từ cháu trai nhỏ thành tiểu thê tử này không có quá nhiều ấn tượng, chỉ nhớ cậu giống như có chút kiêu ngạo, lại có chút tùy hứng, cả ngày đi theo cháu trai của mình như cái đuôi nhỏ.

Ngày đó hắn về nhà cũ, ngủ đến nửa đêm nhận thấy được có người vào phòng mình, chỉ là hắn không có phản ứng vì nhận biết này là đứa cháu nhỏ được nhận nuôi, đưa nhỏ này luôn ở trước mặt hắn tỏ ra sợ sệt, vì vậy không có lên tiếng xem rốt cuộc đứa nhỏ này có âm mưu gì, không nghĩ tới chính là cậu liền cởi hết đồ sau đó chui vào trong chăn của hắn, không một giây chậm trễ khóc lớn, gây ầm ĩ cho bên ngoài xông vào, sau đó bắt hắn phụ trách.

Tần Duyên Đông lúc ấy quả thực đã bị toàn bộ hành động của cậu sợ đến ngây người, ở bên ngoài làm ăn hắn tính kế hố người ta cũng không ít, nhưng điều hắn chưa bao giờ có thể nghĩ đến, hắn bị tính kế ngay chính căn phòng của mình.

Ba hắn rất thương đứa trẻ mà người bạn cũ của ông ấy để lại sau khi qua đời , có lẽ ông ấy cũng nhìn ra một chút bất hợp lí ở đây, nhưng không nói hai lời đem hôn sự đẩy xuống.

Với hắn kết hồn là ai cũng không quan trọng, chỉ là cảm giác bị tính kế làm người khác thấy phiền chán, vì thế trừ bỏ hôm đi chụp ảnh kết hôn, bọn họ không còn gặp mặt sau đó.

Bất quá hôm nay thoạt nhìn cái này tiểu gia hỏa không giống với ngày đó hắn tiếp xúc?

Bạch Thanh nhìn Tần Duyên Đông vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng có chút thấp thỏm, tuy rằng trong sách nói bọn họ vẫn không có chuyện gì, nhưng đó là bởi vì nguyên thân nguyên chủ phản đối.

Tần Duyên Đông là một người truyền thống biết chịu trách nhiệm, tuy rằng thê tử không phải chính mình chọn, nhưng với tư cách của một trượng phu nên thực hiện nghĩa vụ cùng với nên hưởng thụ quyền lợi đều nên làm tốt,

Đêm tân hôn, Bạch Thanh nhớ rõ nếu nguyên thân không làm nữ trang tới cùng, quả thực Tần Duyên Đông muốn làm cái nghĩa vụ gì gì đó.....

Bạch Thanh nhớ mình vừa nảy ngoại trừ mặc đồ nữ trang ra những gì quá đang hay nói bậy vượt quá giới hạn cũng không có.

Cho nên……

Cậu không dám nhìn Tần Duyên Đông, chỉ thanh âm thấp thấp nói, “Cái kia…… Chúng ta đêm nay……”