Chu Trạm đưa tay nắm cổ tay cô, dùng chút lực vừa đủ kéo cô lên, sau đó vội vàng cầm tay kia nâng lưng cô, Tùy Du cứ như vậy vừa vặn ngồi vào trong lòng anh.
“Chu Trạm, anh ôm em đi vệ sinh đi.” Cô mím môi cười, nhẹ giọng nói bên tai anh.
Sức lực của thiếu niên rất lớn, ôm cô vững chắc rồi mới đi về hướng phòng tắm
Tùy Du cởϊ qυầи lót trước mặt anh, ngồi trên bồn cầu, vừa nói: “Ngày mai mẹ em đưa em đi bệnh viện, tuy rằng đã chắc chắn, nhưng vẫn muốn lấy máu kiểm tra một chút.”
Chu Trạm “Ừm.” một tiếng, còn nói: “Anh đi cùng em.”
“Không cần.” Tùy Du giải quyết xong, đứng lên, kéo quần, cười với anh: “Anh xuất hiện không tiện lắm.”
Chu Trạm sửng sốt một chút, nghĩ thầm đây có lẽ là chủ ý của mẹ cô, cho dù bọn họ có sáng suốt hơn nữa, cũng cảm thấy việc này chẳng mấy vẻ vang.
Sự xuất hiện của anh chỉ khiến gia đình cô xấu hổ hơn.
Tùy Du đang rửa tay, nhưng không bỏ lỡ sự thay đổi thần sắc lóe lên trong gương.
Chu Trạm nhìn chằm chằm vào gáy cô, anh đột nhiên đưa tay vuốt ve mái tóc cô.
Cô xoay người lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc, Chu Trạm cho rằng cơ thể cô không thoải mái ở chỗ nào, vừa định mở miệng, chợt nghe thấy cô nói: “Em không biết an ủi người khác lắm, nếu vì chuyện này mà anh có cảm giác áy náy thì em cảm thấy rất bình thường, nhưng không sao cả, em đã chấp nhận, anh cũng phải chấp nhận hiện thực, điều chỉnh tốt tâm tình đi.”
“Lạc quan một chút, Chu Trạm.” Cô khuyên ngược lại anh.
Đây là phong cách làm việc của cô, làm sai chuyện thì luôn có người phơi bày mặt trái, cho nên có thể lạc quan đối mặt với mọi khó khăn.
Mà Chu Trạm thì khác, ở trên người anh, dù là một sai lầm nhỏ, cũng có thể bị phóng đại vô số lần, vả lại sau đó phải dùng vô số vinh quang để che giấu sai lầm này. Nói tóm lại, cái giá phải trả cho những sai lầm của anh là rất cao.
Trước mắt, cô gái này rõ ràng là người bị hại, nhưng lại dùng giọng điệu thoải mái để trấn an anh.
Chu Trạm dang tay, ôm lấy cô.
Đối mặt với cái ôm đột nhiên đến, Tùy Du có chút kinh ngạc, rất nhanh, mặt của cô kề vào ngực anh, cười nói: “Anh vẫn phải toàn lực ứng phó đi thi, tuy rằng chúng ta không nhất định sẽ kết hôn, nhưng cục cưng của em về sau nếu có ba học ở Thanh Hoa ,Bắc Đại thì đó cũng là chuyện rất đáng tự hào.”
“Anh nói rồi, chờ đến tuổi hợp pháp chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.” Anh cảm thấy đây là lời hứa.
Nhưng Tùy Du không quá cảm kích: “Trước đừng nói em có muốn kết hôn với anh hay không, linh hồn hai ta cũng chưa từng trao đổi qua, chỉ làm chuyện kia, chúng ta chưa chắc thích hợp nha.” Cô dừng một chút, lại nói: “Còn nữa, Chu Trạm, anh đừng bao giờ nghĩ rằng anh bằng lòng cùng em đi đăng ký kết hôn là một ban ơn lớn...”
Chu Trạm cảm thấy ngạc nhiên đối với sự “lý luận phi lý” này của cô.
“Vậy em có người khác tốt hơn?” Anh buồn bực hỏi.
“Trước mắt không có, sau này chưa chắc không có.” Cô cười hì hì nói: “Đói rồi, xuống lầu ăn đi, gà rán anh kêu chưa?”
“Chị An đã làm cơm xong rồi, còn gà rán thì chờ ăn khuya được chứ?” Anh nói.
“Cũng được.” Tùy Du đi xuống lầu: “Em nghe nói mang thai sẽ ăn không vô, sao khẩu vị của em lại tốt như vậy?”
“Thể chất mỗi người không giống nhau, em có thể hỏi mẹ em một chút, có thể là do di truyền.”
“Anh ngay cả cái này cũng hiểu?” Cô quay đầu nhìn anh: “Trong sách sinh học còn dạy cái này sao?”
“Nhìn đường chút đi.” Chu Trạm dứt khoát đỡ lấy eo cô.
Anh không nói cho cô biết, thật ra tối qua anh đã lật xem tài liệu liên quan đến việc mang thai và sinh sản của phụ nữ đến nửa đêm, đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo của cô, anh ít nhiều có chút hiểu rõ.
Chu Trạm vốn định đưa cô đến phòng ăn liền rời đi, nhưng chị An quá nhiệt tình, nhất định muốn giữ anh lại ăn cơm.
Tùy Du cũng nói: “Bàn đồ ăn này em và chị An hai người cũng ăn không hết.”
Dùng xong cơm tối, anh liếc nhìn thời gian, đang muốn đứng dậy cáo từ, Tùy Du lại nói: “Anh vội vàng về nhà sao?”
Anh lắc đầu.
“Vậy anh có thể giúp em xả nước tắm vào được không?”
Phòng tắm của cô rất lớn, cho dù hai người vào trong bồn tắm cũng không có vẻ chật chội, Chu Trạm giúp rửa bồn tắm, rồi xả nước vào.
Anh vừa xoay người, thân thể hơi cứng lại.
Cô không biết từ lúc nào đã lặng lẽ bước vào, còn tự lột sạch mình, lúc này cả người cô trần trụi, tóc dài đến thắt lưng, da thịt trắng nõn non nớt dưới ánh đèn trắng như được bao phủ một tầng hào quang, Chu Trạm theo bản năng nhìn bụng cô.
Nơi đó rất bằng phẳng, rất hoàn mỹ, anh đã vuốt ve qua, cũng rất mềm mại.
Khó có thể tưởng tượng được trong này có một sinh mệnh nhỏ đang được hình thành.
“Cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy, sao mà nhìn không dời mắt thế?” Tùy Du rất lợi hại trong việc phá hỏng bầu không khí.
Cô đi ngang qua anh, bước vào bồn tắm.
“Chu Trạm, anh giúp em đổ tinh dầu được không?”
“Chu Trạm, nước này có phải quá nóng không?”
“Chu Trạm, anh có thể giúp em ấn vai một chút được không?”
Cô yêu cầu rất nhiều, nhưng anh vẫn bằng lòng làm theo từng việc một.
Bàn tay đặt trên đầu vai mượt mà của cô, ngón cái ấn lên da thịt cô.
Tùy Du bị anh ấn đến mức sướиɠ như tiên, trong miệng không khỏi lẩm bẩm nói: “Thật thoải mái...”
Giọng nói này thật sự quá mức si mê kiều diễm, điều này làm cho Chu Trạm khó có thể tự kiềm chế mà nghĩ đến một số thời khắc.
Đang độ tuổi tinh lực tràn đầy, loại chuyện này đối với anh mà nói, không thể nghi ngờ là một khiêu chiến cực lớn.
Anh đã cố hết sức không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình, nhưng Tùy Du giống như là cố ý, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh giống như rêи ɾỉ trong khoang mũi.
“Ừm... nhẹ một chút...” Một cảm giác đau đớn ập đến, Tùy Du kêu lên một tiếng, quay phắt lại nhìn anh.
Ánh mắt Chu Trạm có thể nhìn thấy chính là bộ ngực bồng bềnh đối diện của thiếu nữ, bởi vì động tác của cô quá lớn, hai bộ ngực run rẩy lắc lư, đỉnh nhọn đỏ tươi nhô lên, rất là mê người.
Đôi mắt ướŧ áŧ của Tùy Du đối diện với anh, đáy mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt.
Quả thật, cô là đang cố ý.
Chu Trạm dời mắt, đứng lên: “Không còn sớm nữa, anh đi trước, ngày mai lại đến thăm em.”
Nhưng Tùy Du thật sự đang có tâm tư trêu chọc anh, sao chịu ngoan ngoãn thả người.
“Anh bây giờ làm sao đi?” Ánh mắt của cô dừng lại trên hạ thể cương cứng của anh.
“Đừng vội đi, Chu Trạm.” Hai tay cô đặt ở mép bồn tắm, cằm đặt ở trên cánh tay: “Trước tiên ở chỗ này bắn ra đi.”