Thân Tuyết sinh ra trong một gia đình luật sư, thường nói nghề luật sư này có thể cha truyền con nối, tài nguyên và mối quan hệ trải qua hai đời tổ tiên tích lũy, đến thế hệ của bà, căn bản không lo không nhận được vụ án.
Lúc bà lên đại học thuận theo cha mẹ học luật, thi luật, được như mong muốn, nối nghiệp cha, bà từng cho rằng Chu Trạm cũng sẽ kế thừa tất cả của bà như vậy, truyền lại từ đời này sang đời khác.
Nhưng mà, lúc phân ban tự nhiên và xã hội, anh dứt khoát kiên quyết lựa chọn khoa học tự nhiên, còn nói sau này thi đại học anh định học chuyên ngành toán.
Thân Tuyết cưỡng ép dụ dỗ cũng vô dụng, cuối cùng bà đành nhượng bộ, yêu cầu sau này anh phải tham gia thi pháp luật và lấy được giấy chứng nhận tư cách luật sư.
Sau khi Chu Trạm đồng ý, việc này mới coi như xong.
Thân Tuyết bận rộn nhiều việc, bận đến mức không có thời gian rảnh rỗi để học cách ở chung với con cái, bà và con trai ở chung dường như luôn theo cách này — giao dịch.
Vừa rồi, Chu Trạm nói với bà, anh không có ý định thi đại học, anh phải ra nước ngoài học.
Thân Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu: “Lấy chức vị của cha con, con muốn xuất ngoại không phải là một chuyện đơn giản, hơn nữa chỉ còn lại một ít thời gian như vậy, con có thể học trường nào tốt? Vả lại lấy thành tích của con, trên cơ bản tiến cử đi học là ván đã đóng thuyền...” Vừa dứt lời, dường như nghĩ đến điều gì, bà thở dài: “Có phải ý nghĩ của cô gái kia hay không?”
Chu Trạm không muốn nhiều lời, anh cho rằng để Tùy Du cách xa cha mẹ anh mới là cách giải quyết tốt nhất.
“Con không thổ lộ tâm tư với mẹ, mẹ không trách con.” Thân Tuyết nói: “Giờ đây là cuộc sống của con, Chu Trạm, con đã đi sai một bước, còn muốn từng bước đều sai sao?”
“Không nghe theo sự sắp đặt của mẹ chính là sai lầm.”
Thân Tuyết đau lòng nói: “Con luôn rất ngoan rất nghe lời, có phải cô gái kia dạy hư con không?”
Luôn luôn là một đống lý do thoái thác này, lúc học tiểu học anh mê xe bốn bánh, mẹ nói là bạn anh dạy hư anh nên đến trường nói chuyện kịch liệt với phụ huynh của đối phương không cho bọn họ chơi cùng nhau nữa. Thời gian học cấp hai anh chơi trò chơi trên điện thoại di động sau giờ học, bà tìm người theo dõi anh 24/24, chỉ cần anh chơi trò chơi hoặc là cắt mạng, hoặc là tịch thu điện thoại di động. Kể từ đó, anh đã rút kinh nghiệm, không đối đầu trực tiếp với bà, anh luôn trong tình trạng ở nhà học bài.
Anh rất giỏi ngụy trang và cuối cùng biến mình thành một robot hoàn hảo.
Mẹ lúc này mới hài lòng, mẹ lúc này mới yên tâm.
Thân Tuyết còn đang thao thao bất tuyệt: “Mẹ nên để cho chú Vũ tiếp tục 24 giờ nhìn chằm chằm con, như vậy con cũng sẽ không cùng cái con bé kia lêu lổng...”
“Nếu mẹ thật sự làm như vậy, con cam đoan vĩnh viễn không về nhà.”
Giọng nói của Chu Trạm không lớn không nhỏ, lại rõ ràng như quả cầu thép trong đêm yên tĩnh, từng câu từng chữ gõ vào màng nhĩ của Thân Tuyết.
Bà mở to hai mắt nhìn anh, khóe môi hơi run rẩy, thấy vẻ mặt nghiêm túc của con trai, tim bà hơi đập nhanh hơn.
Sau khi tỉnh táo lại, bà nhanh chóng thay đổi lý do: “Con xem như vậy có được không, con tiếp tục thi đại học, cô gái kia, mẹ giúp con chăm sóc, đứa bé các con muốn sinh, vậy thì sinh ra... Tất cả, tất cả đều chờ con thi đại học xong rồi nói sau, được không?”
“Chỉ cần con tham gia thi đại học, con nói gì, mẹ đều đáp ứng.” Thân Tuyết liên tục hạ thấp thái độ.
Thấy mục đích đã đạt được, Chu Trạm gật đầu: “Có thể.”
Để đàm phán với mẹ, từ lâu anh đã nắm chắc được kỹ xảo.
Chỉ khi anh nói ra một kết quả tồi tệ hơn mà bà ấy hoàn toàn không chấp nhận được, bà ấy mới cố gắng chấp nhận kết quả không tệ như vậy.
**
Ngày hôm sau, Tùy Du thực sự không đến trường, chủ nhiệm lớp sau giờ học chào mọi người, không giải thích lý do, chỉ nói rằng cô đã thôi học.
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, thật ra phần lớp người trong lớp đều thích Tùy Du, nữ sinh cho rằng cô hào phóng, thường xuyên mời mọi người đi uống nước ở trạm sữa, nam sinh tiếc nuối vì hoa khôi của lớp không còn và khoảng thời gian cuối cấp ba của họ cũng sẽ trở nên ảm đạm.
Chu Trạm im lặng làm bài trong tiếng người ồn ào, anh giành giật từng giây hoàn thành bài tập hôm nay, sau khi tan học định đi đến nhà Tùy Du một chuyến.
Lần này tới cửa anh mang theo cả một thùng xoài, chỉ vì hôm nay Tùy Du nói thèm ăn một miếng xoài, ăn không được cô sẽ rất đau khổ.
Hôm nay Tùy Phú và Vương Lâm đều không ở nhà, chùa miếu mà nhà họ Tùy có cổ phần tham gia hôm nay có một hoạt động tế lễ quan trọng, hai vợ chồng cũng phải tham dự, trong nhà chỉ còn lại Tùy Du và người giúp việc là chị An.
Chị An nhận lấy hộp xoài mà anh mang đến, nói cho anh biết: “Du Du đang ngủ.”
“Giờ này còn ngủ?” Chu Trạm liếc nhìn đồng hồ, 7 giờ, vừa vặn là giờ ăn tối: “Cô ấy ăn cơm chưa ạ?”
“Cơm làm xong rồi, em ấy còn chưa dậy, nếu không cậu đi gọi em ấy dậy đi?”
Chu Trạm lên lầu hai, lúc này mới nhớ tới anh căn bản không biết cô ở phòng nào, đi một vòng, thấy chỉ có một gian phòng đóng cửa.
Anh không gõ cửa, sợ đánh thức cô, Tùy Du rời giường sẽ tức giận, ngày thường sau khi hết tiết học còn lại một chút xíu thời gian cô cũng có thể ngủ, khi tiếng chuông lên lớp đánh thức cô, cô sẽ trở nên cực kỳ cáu kỉnh.
Trong phòng không bật đèn, bởi vì rèm cửa sổ không kéo, cho nên không đến mức đưa tay ra mà không thấy năm ngón, anh chậm rãi tới gần giường.
Hôm nay trong phòng bật điều hòa, cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, chăn bông bị đá tung ở cuối giường, kẹp gối giữa hai chân đang ngủ ngon lành.
Chu Trạm đến gần cô, cầm chăn lông ở cuối giường nhẹ nhàng đắp lên người cô, ngón tay không cẩn thận chạm vào da thịt cô, một vùng lạnh ngắt.
Thấy cô giật mình, lo sợ cô tỉnh lại sẽ bị dọa, Chu Trạm bật đèn sàn lên, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô.
Khoảnh khắc được đắp chăn lên người liền tỉnh dậy.
Cô tưởng là mẹ, nhưng khi ngửi thấy mùi thì cảm giác không đúng, là Chu Trạm.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy anh, dụi mắt hai cái, lẩm bẩm nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Buổi chiều em nói muốn ăn xoài.”
Tùy Du nghe vậy cười một tiếng, nửa bên mặt cô vùi ở trong gối, chỉ để lại một con mắt nhìn anh: “Đó là buổi chiều muốn ăn, bây giờ không muốn ăn nữa.”
“Vậy bây giờ em muốn ăn gì?”
“Gà rán, coca.”
“Anh đi mua.” Anh nói xong liền muốn đứng dậy.
“Đồ ăn bên ngoài, gọi đồ ăn bên ngoài là được rồi.” Cô nói xong, lại nói: “Anh kéo em đứng lên đi, em muốn đi vệ sinh một chút.”