Vẫn là khách sạn Hilton đó cách trường học ba cây số, nơi này cách trường học không gần không xa, lại vừa khéo nằm ở giữa tuyến đường của hai ngôi nhà.
Chu Trạm đặt một căn phòng theo giờ, rồi đưa que thử thai đã mua cho cô, anh muốn cùng đi vào, nghĩ có thể giúp một tay, nhưng Tùy Du từ chối.
Đợi khoảng mười phút, cô vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Chu Trạm một khắc cũng không muốn chờ, tiến lên gõ cửa, tay ấn nắm cửa, lúc này mới phát hiện cửa căn bản không khóa trái.
Cửa phòng tắm mở ra, anh nhìn thấy cô ngồi trên bồn vệ sinh, trên mặt không có biểu tình gì, cả người đang ngẩn ngơ.
“Để anh xem.” Anh bước nhanh về phía cô, đưa tay cầm lấy que thử thai trên tay cô.
Mười phút vừa rồi, trong lòng Chu Trạm đã đưa ra giả thiết này, nhưng khi kết quả thật sự tới, anh vẫn có cảm giác choáng váng cảnh tỉnh.
Còn chưa tới một năm nữa là thi tốt nghiệp trung học, đây đối với hai người mà nói, đều là đả kích cực lớn.
“Chu Trạm.” Tùy Du như vừa tỉnh mộng, chậm rãi đứng dậy, mặc quần xong, nhìn về phía anh: “Bây giờ... làm sao bây giờ?”
Chu Trạm là học sinh giỏi khoa tự nhiên, sinh học là một trong những môn sở trường nhất của anh, anh đương nhiên biết quan hệ tìиɧ ɖu͙© không bao thì sẽ có ý nghĩa như thế nào, nhưng trong lòng vẫn trông chờ một chút may mắn.
Nhưng bạn nhìn xem, làʍ t̠ìиɦ không phải là làm một câu hỏi trắc nghiệm, không phải chọn A thì chọn B, làm sai còn có thể gạch chéo rồi chọn lại.
Bây giờ những gì bọn họ chế tạo ra, không phải là một câu hỏi sai mà là một mạng người.
Chu Trạm luôn luôn bình tĩnh biết kiềm chế, sau khi ý thức được vấn đề này, anh cũng bắt đầu luống cuống.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của việc ăn vụng trái cấm vào giờ phút này đã trở nên tẻ nhạt vô vị, Tùy Du ngay tại lúc này lại nhớ tới lần đầu tiên của hai người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Trạm là trong buổi lễ khai giảng lớp mười, anh làm đại biểu học sinh phát biểu.
Anh có thành tích tốt, tướng mạo tốt, dáng người cũng rất đẹp, anh đứng ở trên sân khấu phảng phất như có ánh sáng thần thánh bao phủ, đặc biệt chói mắt, chỉ xuất hiện ba phút ngắn ngủi như vậy đã để lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng hàng nghìn thiếu nữ.
Tùy Du đã gặp qua rất nhiều người ưu tú, nhưng những người này đều có khuyết điểm, cô cũng cực kỳ chính xác tin tưởng, trên thế giới này căn bản không có người hoàn mỹ.
Học sinh giỏi ôn hòa nho nhã, cô cho rằng đây chẳng qua là hình tượng được Chu Trạm xây dựng mà thôi.
Cô đoán có lẽ anh lén ngược đãi động vật nhỏ ở nơi riêng tư, hoặc là chụp ảnh nữ sinh, hoặc là kẻ dị tính.
Bởi vì cảm thấy hứng thú với Chu Trạm, cô nhờ cha cô vận dụng một ít quan hệ, chuyển cô đến lớp anh.
Có ngoại hình cùng với gia cảnh xuất sắc, từ nhỏ đến khi lớn lên Tùy Du đã được đãi ngộ tốt, cô cảm thấy sự xuất hiện của cô ít nhất có thể làm lu mờ ánh hào quang của ngôi sao độc nhất – Chu Trạm.
Nhưng mà trường Nhất Trung Giang Thành là trường có tuổi đời trăm năm, có thể vào được 90% đều là học sinh có thành tích xuất sắc, bọn họ tâng bốc Chu Trạm là thần thánh vì có thành tích thi cấp ba gần như đạt điểm tối đa.
Song tinh sát cánh cùng nhau trong tưởng tượng đã không xảy ra, Tùy Du dưới sự phụ trợ của Chu Trạm, càng trở thành tên hề đi cửa sau.
* Song tinh: sao đôi, sao cặp hoặc chỉ Ngưu Lang và Chức Nữ
Thậm chí ngay cả cha mẹ trước sau như một chỉ biết khen ngợi cô cũng nói: “Mẹ thấy Chu Trạm lớp con rất tốt, con chơi với cậu ấy nhiều một chút, học hỏi phương pháp học tập của cậu ấy.”
Chu Trạm không chỉ học tập tốt, bạn bè cũng nhiều, anh cũng không phải chỉ biết đọc sách, sau giờ học thì thường xuyên vận động, bóng rổ, tennis, bóng chuyền, cầu lông cái gì cũng biết, cuộc sống của anh so với đa số bạn học đều đặc sắc hơn.
Trường Nhất Trung Giang Thành yêu cầu ngày thường phải mặc đồng phục học sinh, thứ duy nhất có thể ganh đua cũng chỉ có giày, Tùy Du phát hiện giày của Chu Trạm rất nhiều, phần lớn là AJ, điều này chứng tỏ gia cảnh của anh cũng rất tốt.
Chiến binh lục giác trong truyền thuyết, lần đầu tiên trong đời Tùy Du cảm thấy mình gặp phải đối thủ.
Tuy nhiên, sau một lần thay đổi chỗ ngồi, vị trí của cô được phân bổ trước Chu Trạm. Điều này khiến cô phát hiện ra một bí mật nhỏ của Chu Trạm.
Đàn ông dù ở độ tuổi nào, trong đầu luôn có một mảng đồi trụy.
Khi đó có một quyển tạp chí tên là Tình yêu đô thị, nhìn bề ngoài thì là tạp chí tình cảm nhưng bên trong là những hình ảnh rất táo bạo và hấp dẫn. Mỗi kỳ đều được các nam sinh đặt mua, sau đó các nam sinh trong lớp truyền tay nhau đọc.
Ở độ tuổi ngây thơ và mơ mộng về tìиɧ ɖu͙©, những cơ thể trần trụi của phụ nữ trong tạp chí đã mang lại cho họ nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan. Tùy Du từng gặp qua một nam sinh trông cũng được mà lại có hành vi trái ngược hoàn toàn, vừa đọc tạp chí vừa “tuốt ống” ở trong phòng học giữa giờ tập thể dục.
Khi các nam sinh truyền đọc sẽ bỏ qua Chu Trạm.
Có lẽ là cảm thấy thần thánh không thể bị khinh nhờn, hoặc có lẽ là gánh không nổi tội ảnh hưởng đến việc học tập của Chu Trạm, dù sao bọn họ nhìn tới nhìn lui cũng chưa bao giờ mang cho Chu Trạm xem.
Một ngày nào đó, tiết sinh học kết thúc, Tùy Du quay đầu đi, trùng hợp Chu Trạm cũng ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô mỉm cười nhìn anh.
“Sao vậy?” Chu Trạm khó hiểu hỏi.
“Cậu đã xem qua những tạp chí đó chưa?” Cô đột nhiên hỏi.
“Tạp chí nào?”
“Tình cảm đô thị.”
Vẻ mặt Chu Trạm hoang mang, anh không trả lời mà lấy sách luyện tập ra.
“Cậu không tò mò sao?” Cô lại hỏi.
Tay cầm bút của anh dừng lại, rồi mở sách sinh học ra, chỉ vào một bức hình minh họa cơ thể người, gõ gõ ngòi bút: “Cấu tạo cơ thể người không phải đều như vậy sao…”
“Cậu giả ngu hay giả thanh cao?” Tùy Du vẫn cười.
Cô đột nhiên ghé sát vào anh: “Sau khi tan học chờ tôi, cho cậu xem thứ tốt.”
Bạn có tin vào ánh sáng không? Tùy Du cảm thấy cuộc sống của mỗi người đều phải đặc sắc rực rỡ, nếu cuộc sống trước mắt của bạn bị bao phủ trong bóng tối, vậy khẳng định là bởi vì bạn còn chưa gặp được chùm ánh sáng kia.
Thế bạn cho rằng Chu Trạm là chùm ánh sáng của cô?
Sai rồi.
Tùy Du cảm thấy, cô mới là chùm sáng của Chu Trạm.
Không chừng Chu Trạm cũng không ngờ được, lần đầu tiên mình lật xem tạp chí khiêu da^ʍ, lại là một nữ sinh đưa cho anh.
Quyển tạp chí kia là một người chị họ của Tùy Du từ Nhật Bản gửi cho cô, quy mô lớn đến mức làm điên đảo năm mươi con phố tình yêu trong thành thị.
Ánh sáng trong mắt Chu Trạm ngày hôm đó khiến toàn thân Tùy Du trở nên mềm mại.
Cũng là ngày đó, cô phát hiện ra bí mật của anh.
Cha của Chu Trạm là quan chức cấp cao của chi cục thuế, mẹ là luật sư, phép tắc trong nhà từ nhỏ đến lớn đều rất nghiêm khắc, phòng của anh không thể khóa cửa, các sản phẩm điện tử của anh sẽ được kiểm tra theo định kỳ, bạn bè của anh đều sẽ bị cha mẹ điều tra lý lịch, đừng nói xem tạp chí khiêu da^ʍ, ngay cả truyện cổ tích anh cũng chưa từng xem qua.
Cuộc sống của anh nhìn như rất đặc sắc, thật ra thì khô khan vô vị.
“Tại sao cậu lại có thứ này?” Anh hỏi cô.
“Cậu muốn không? Trong nhà tôi còn có rất nhiều.” Cô cười cười, dụ dỗ nói.
Anh khép tạp chí lại, đưa cho cô: “Không cần.”
“Không xem?” Tùy Du nhướng mày, hơi có chút ngạc nhiên.
“Tôi nói rồi, kết cấu cơ thể con người đều giống nhau, nhìn lâu cũng chỉ như vậy thôi.” Anh từ trên cao nhìn xuống cô.
Tùy Du nghe vậy, theo bản năng nhìn dưới háng anh.
Nhưng bị áo khoác của anh che lại.
“Cậu không có cảm giác sao?” Cô ngửa đầu, vẻ mặt hoang mang.
Chu Trạm nhìn cô một cái, lặng lẽ xoay người rời đi.