Vì thế một nhà năm người cùng nhau ăn một bữa cơm tối vạn phần quý giá, cơm nước xong Ninh Mộ đem thuốc đã được điều chế xong giao cho Ninh An: “Tiểu An, trong nhà không đủ phòng ngủ, con ngủ ở phòng của ba đi để Hàn Hi ngủ phòng của con. Nhưng mà trước khi ngủ nhớ giúp Hàn Hi bôi thuốc lên miệng vết thương cho thật tốt.”
Trong nhà chỉ có hai tầng là nơi ở, ngoại trừ cậu và ba ba còn có Địch thúc và Tử Diệc. Hiện tại còn có Hàn Hi, phòng ngủ trong nhà quả thật không đủ dùng. Ninh An nói: “Vậy ba ba ngủ ở đâu?”
Ninh Mộ cười cười: “Ba ngủ ở sô pha ngoài phòng khách là được rồi, cũng rất thoải mái.”
Hàn Hi chặn lại nói: “Chú, để con ngủ ở sô pha là được rồi.”
Ninh An nói: “Không cần, anh là khách trên người lại có vết thương. Để em ngủ ở sô pha.”
Bất luận như thế nào đều không thể để trưởng bối ngủ ở trên sô pha, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ để Ninh An ngủ ở sô pha. Hàn Hi còn định tranh thủ một chút xin một vé ngủ ở sô pha liền bị Ninh An trừng mắt liếc một cái.
Ninh An mang theo Hàn Hi đến phòng ngủ của cậu. Chỉ thấy trong phòng ngủ có một chiếc giường đơn đơn giản, drap màu xanh nước biển, ở trên là một cái chăn được sắp xếp chỉnh tề.
Bên giường là một cái bàn có giá sách*, ngày thường Ninh An thường dùng để học tập.
*trương án thư: án thư (kiểu bàn cổ dùng để viết, xếp sách vở, bút, nghiên. Có thể trang trí bằng các đường chạm trổ), trương(?). Không hiểu từ “trương án thư” cho lắm.
Ninh An mở đèn để bàn trên bàn sách, đi về phía ngăn tủ ở trước đuôi giường, nhón chân cố hết sức lấy túi đồ ở trên xuống.
“Bảo bảo muốn lấy gì vậy?” Hàn Hi đã đi tới, giơ tay thoải mái mà đem túi đồ ở trên lấy xuống.
“Chăn đó!” Ninh An mở túi đồ ra, bên trong là một cái chăn mới, rất sạch sẽ. Cậu đem chăn ném lên giường: “Tối nay anh đắp cái chăn này ngủ ở trên giường đi.”
“Anh ngủ ở sô pha.”
“Anh định mặc kệ miệng vết thương à?” Ninh An nói, “Huống hồ, chúng ta là thanh mai trúc mã đấy.”
Ninh An đặt đôi tay lên bờ vai của Hàn Hi: “Tuy rằng có một số việc em không nhớ ra, nhưng những lúc chúng ta chơi đùa cùng nhau em đều nhớ rõ.”
“Nếu em đã từng vì anh mà phải trải qua tai nạn nào đó.” Ninh An ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh. “Thì khi xảy ra chuyện thêm một lần nữa, em vẫn sẽ tự nguyện.”
Hàn Hi trong lòng chấn động, hắn nắm lấy tay Ninh An: “Tiểu An…….”
“Anh không cần phải áy náy.” Ninh An nhàn nhạt nói, “Kỷ gia cây to đón gió, không có anh, có lẽ em cũng sẽ chuyển đến nông thôn ở thôi.”
“Dù sao……. Em cũng chỉ là một Omega dễ bị thương tổn mà thôi.” Ninh An bất đắc dĩ mà cười tự giễu.
“Không phải, Tiểu An, anh và các ca ca của em…… Chúng ta đều rất để ý tới em, em ở trong lòng mọi người là một người rất quan trọng.”
“Em đương nhiên biết.” Ninh An nói, “Mấy năm nay tuy rằng chưa từng gặp mặt nhau, nhưng số lần gọi video tuy không nhiều nhưng cũng không hề ít, thái độ của mọi người ra sao em đều biết.”
“Được, anh cởϊ qυầи áo để cho em bôi thuốc.”
Hàn Hi ngồi trên giường, nửa thân trên trần trụi, lộ ra làn da trơn bóng phía sau lưng.
Ninh An ngồi quỳ ở sau lưng Hàn Hi, đem thuốc từng chút từng chút bôi lên theo miệng vết thương.
Miệng vết thương chảy ra những giọt máu đỏ tươi, Hàn Hi lại không rên một tiếng. Ninh An vừa bôi thuốc vừa hỏi: “Không đau sao?”
Hàn Hi lắc đầu: “Đau như vậy cũng không tính là chuyện gì.”
“Khi anh làm Du Liệp Thủ rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì vậy?” Ninh An nhíu nhíu mi.
“Rất nhiều chuyện…… Có một ít nhiệm vụ rất nguy hiểm, bị thương là chuyện thường ngày.”
“Haizz…..” Ninh An thở dài, một chút thuốc mỡ cuối cùng cũng bôi xong. Cậu ôm lấy chăn, hiếu kì hỏi: “Kể cho em nghe một chút đi. Những người đó đến các tinh cầu khác nhau, làm mấy cái nhiệm vụ kỳ kỳ quái quái, thì có những chuyện thú vị gì vậy?”
“Anh kể xong em liền đi ngủ.”
Hai người đồng thời nhớ tới lúc còn nhỏ, các anh trai cùng Hàn Hi, Hạ Tư Quân thay phiên kể chuyện trước khi ngủ cho Ninh An nghe.
Có một khoảng thời gian Ninh An rất nghịch ngợm, ở trong phòng khách chơi mấy món đồ chơi, không muốn đi ngủ. Chỉ khi hắn kể chuyện xưa thì cậu mới đồng ý đi ngủ.
“Được.”
“Ngoại trừ những tinh cầu có người cư trú, còn có rất nhiều tinh cầu hiếm thấy trên vũ trụ. Có tinh cầu nơi nơi đều là cây côi, có tinh cầu bị kim loại bao trùm, còn có tinh cầu tồn tại rất nhiều sinh vật nguy hiểm giống như sa bò cạp, thổ long,….. Nhưng đấy không phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là có một vài động vật còn tiến hoá phát triển tư duy, tạo ra nền văn minh của bản thân……”
“Vậy khi anh làm nhiệm vụ có gặp được người nào thú vị không?” Ninh An mơ màng sắp ngủ.
“Ừmm……..” Hàn Hi nghĩ nghĩ, nói: “Có đôi khi sẽ có những Du Liệp Thủ làm nhiệm vụ cùng nhau. Anh từng gặp qua một Beta nhỏ nhỏ gầy gầy, hắn là người để lại ấn tượng sâu nhất đối với anh.”
“Tuy rằng dáng người nhỏ gầy, nhưng sức lực và thân thủ lại không thua kém Alpha. Hắn có kĩ năng dùng thương rất tốt, thậm chí còn có thể điều khiển cơ giáp…… Những nhiệm vụ mà hắn có mặt đều chưa từng thất bại.”
“Ồ, vậy khi nào có cơ hội anh nhất định phải giới thiệu cho em biết đấy.” Ninh An ngáp một cái.
“Được.” Hàn Hi xoa đầu Ninh An, “Có cơ hội nhất định sẽ cho bọn em gặp mặt.”
Ninh An gối lên chăn ngủ rồi, Hàn Hi bế Ninh An lên, đặt Ninh An nằm lên trên giường, chỉnh chăn lại đàng hoàng cho cậu.
Hàn Hi đứng lên. Muốn đi ra sô pha ngoài phòng khách ngủ. Tuy rằng ban ngày Ninh An nói bản thân muốn ngủ ở sô pha nhưng Hàn Hi lại không nỡ để cậu ngủ ở ngoài đấy.
Lúc này Ninh An giống như nói mê, trong lúc mơ ngủ cậu nhíu chặt mày, nỉ non: “Hoắc Lương Triết, đừng rời xa em…….”
“Vì cái gì……”
“Hoắc Lương Triết, anh quay về đi……. Không, anh đi, em sẽ không gặp được anh nữa……”
Nghe đến câu này, trong lòng Hàn Hi liền trầm xuống.
Mặt ngoài Ninh An rất tiêu sái*, hoàn toàn không bị chuyện chia tay ảnh hưởng đến. Trên thực tế, cậu lại đem hết khổ sở giấu vào trong lòng.
*tiêu sái: Phóng khoáng, thanh cao, thảnh thơi không vướng bận sự đời.
Ninh An vươn bàn tay tới, bất an muốn giữ lấy một thứ gì đó.
Hàn Hi nắm lấy tay Ninh An, thanh âm trở nên mềm nhẹ: “Yên tâm ngủ đi, anh sẽ không rời xa em.”
———————
Thời điểm Ninh An tỉnh lại liền nhìn thấy Hàn Hi đang nắm tay của cậu, hắn ngồi ở mép giường nhìn cậu.
Ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Ninh An nhíu nhíu mày: “Anh cả đêm không ngủ?”
Hàn Hi nói: “Không có việc gì, lúc làm nhiệm vụ ba ngày không ngủ là chuyện bình thường.”
“Nhưng bây giờ không phải thời gian anh đi làm nhiệm vụ.” Ninh An không tán đồng nói, “Về sau không cần phải như vậy. Hơn nữa, lần sau để em ngủ sô pha…….”
“Không liên quan.”
Ninh An bò dậy, đem hai cái chăn trải xuống dưới. Trên người Hàn Hi có thương tích, Ninh An cố gắng làm chăn mềm mại hơn một chút: “Anh nghỉ ngơi một lát đi, em đi phụ mọi người làm bữa sáng, làm xong sẽ gọi anh xuống ăn.”
Hàn Hi còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ninh An liền biết nghe lời mà nằm xuống. Hàn Hi đi vào giấc ngủ rất nhanh, từ Carnot tinh chạy tới, lại thêm một đêm không ngủ, hắn cũng rất mệt mỏi.
Ninh An và Địch thúc cùng nhau làm một bữa sáng thật thơm, đem quần áo của Hàn Hi đi giặt sạch, sau đó cùng Bối Tử Diệc đi ra ngoài.
Khi tới đây, quần áo trên người Hàn Hi rất cũ nát, rõ ràng là vừa trở về sau khi làm xong nhiệm vụ. Đem quần áo đi giặt sạch hắn liền không còn quần áo để mặc. Ninh An liền đi ra ngoài mua một bộ quần áo mới cho hắn.
Hai người bước vào cửa hàng ở gần tiệm thuốc, đây là cửa hàng mà bọn họ thường đi.
Hai người là khách quen của cửa hàng, nhân viên cửa hàng tiếp đón hai người nhiệt tình: “Lại tới mua quần áo sao?”
Dứt lời nhân viên cửa hàng liền lấy ra một bộ quần áo theo số đo của Ninh An: “Đây là kiểu dáng mới, ngài thử xem?”
Ninh An vẫy vẫy tay: “Không phải, tôi đang mua……. quần áo cho bạn.”
“Mặc kích cỡ nào vậy?”
Ninh An cùng Bối Tử Diệc liếc nhìn nhau, không quá chắc chắn mà nói: “Đại khái…… là kích thước lớn đi?”
Nhân viên cửa hàng để lộ vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện: “Ồ~ Đây là chọn kích cỡ của Alpha đúng không, hẳn là mua cho bạn trai đi!”
Sắc mặt Ninh An dần đỏ lên: “Không, không phải……. Chỉ là mua cho bạn mà thôi.”
Trùng hợp Cố Tư Niên cùng bạn tốt lại vô tình đi qua nơi này.
Hắn nghe được đoạn đối thoại của Ninh An với nhân viên cửa hàng. Trong lòng liền tính toán, xem ra Ninh An không yêu đương với Alpha kia, vậy thì hắn có cơ hội rồi……...
Tuy rằng ngày đó Alpha kia ăn mặc rách rưới, nhưng hắn lại cảm thấy Alpha kia so với Hoắc Lương Triết tốt hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Alpha kia biết Cố gia có địa vị như thế nào, nhất định sẽ nguyện ý ở bên hắn.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù bị cự tuyệt chẳng phải vẫn còn có Hoắc Lương Triết hay sao.
Bất quá tuy rằng Cố Tư Niên trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại không nhàn rỗi chút nào. Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến đi qua, trào phúng nói: “Ha, mới vừa chia tay với Hoắc Lương Triết xong liền đi mua quần áo cho người khác. Ninh An, tình yêu mới đến rất nhanh nha, không khéo ngươi đã sớm gian díu với người nọ đi!”
Ninh An còn chưa kịp nói gì, Bối Tử Diệc đã tức điên lên: “Ngươi đừng có mà ngập máu phun người! Ngươi cho rằng ai cũng sẽ giống như ngươi, đi làm tiểu tam cướp đoạt bạn trai của người khác sao?”
Cả mặt Cố Tư Niên trở nên xanh mét: “Ai là tiểu tam? Ngươi nói cho rõ rằng, hiện tại Hoắc Lương Triết là hôn Phu của ta, Ninh An mới là tiểu tam!”
Bối Tử Diệc tức tới mức khó thở: “Thiếu gia nhà ta yêu đương với Hoắc Lương Triết ba năm. Ngươi chen chân vào sau, còn có mặt mũi đổi trắng thay đen?”
Lúc này xung quanh lục tục có một ít người vây quanh, người thích ăn dưa ngồi nghe bát quái ở nơi nào cũng không thiếu.
Ninh An bị làm ồn đến đau đầu, cũng không nghĩ đến sẽ bị mọi người vây xem, đành vội vàng cầm một bộ quần áo có cùng kiểu dáng với bộ quần áo của mình cho xong việc, chỉ là lấy số đo lớn hơn.
Trước khi rời đi, Ninh An đi đến trước mặt Cố Tư Niên. Không biết vì sao Cố Tư Niên lại bị khí thế của Ninh An doạ tới, không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước.
“Cố Tư Niên, không phải đầu óc của ai cũng chỉ nghĩ đến việc yêu đương, ngoài vấn đề tình cảm còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác đang chờ tôi xử lý.” Ninh An nói, “Tôi không có thời gian cùng cậu cãi nhau, còn có tôi khuyên cậu một câu. So với đem tinh lực lãng phí trên người Alpha thì cậu vẫn nên cố gắng cải thiện bản thân ngày một tốt hơn thì hơn.”
Sắc mặt Cố Tư Niên tức đến đỏ mặt, hán thế nhưng bị Ninh An giáo huấn ở trước mặt người khác? Hơn nữa Ninh An còn nói rất có đạo lý, khiến hắn không thể phản bác?!
Bạn tốt của Cố Tư Niên cũng không phải là đèn cạn dầu, Cố Tư Niên nhìn người bạn tốt bên cạnh cười như không cười nhìn mình, tuyef tùng còn có những người khác đang vây xem. Hắn chỉ cảm thấy mỗi người đều đang đứng xem trò hay, hắn xấu hổ, buồn bực nói: “Đi!”
——————————————
Góc lảm nhảm của editor:
Đoạn mà Ninh An phát hiện Hàn Hi thức nguyên đêm ý, Ninh An nghĩ là vì mình ngủ quên ở trên giường, chiếm mất chỗ ngủ của Hàn Hi, Hàn Hi lại còn đang bị thương nên không thể ngủ ở sô pha. Vì vậy mà Hàn Hi không có chỗ ngủ nên thức trắng đêm. => Ninh An nghĩ là vì mình nên Hàn Hi mới không có chỗ ngủ.
Tiếp đến Hàn Hi bảo “Không liên quan.” => Ý nói việc anh không ngủ không liên quan đến việc Ninh An ngủ ở trên giường.
[Bên trên là cách hiểu của editor, bên dưới là bản QT để mọi người đối chiếu và tìm hiểu thêm nha]
Ninh An tỉnh thời điểm liền nhìn đến Hàn Hi nắm chính mình tay, ở mép giường nhìn chính mình.
Ý thức được đã xảy ra cái gì, Ninh An nhíu nhíu mày: “Ngươi một đêm không ngủ?”
Hàn Hi nói: “Không có việc gì, làm nhiệm vụ khi, ba ngày không ngủ đều là chuyện thường ngày.”
“Nhưng hiện tại không phải ngươi làm nhiệm vụ thời gian.” Ninh An không tán đồng nói, “Về sau không cần như vậy, hơn nữa, nói tốt ta ngủ sô pha……”
“Không quan hệ.”