Hạ Đinh Nam thở dốc trong chốc lát, chỉ cảm thấy cổ lửa nóng dưới háng rốt cuộc cũng hòa hoãn được một chút, anh nhìn nhìn ngực Giang Vân Thư đang kịch liệt thở dốc, trực tiếp bế ngang người từ trong bồn tắm lên.
Ý thức Giang Vân Thư vẫn còn dừng ở khung cảnh bị thọc vào rút ra ban nãy, trong yết hầu vẫn có cảm giác có dị vật ở bên trong, cảm giác bị hung hăng căng ra mãi chưa tiêu tan.
“A!” Thân thể chợt bị ôm lên khoảng không, trong lòng cậu hoảng hốt, theo bản năng ôm lấy bả vai người đàn ông trước người.
Hạ Đinh Nam rất hưởng thụ khi cậu chủ động ỷ lại như vậy, ôm cậu trực tiếp đi ra khỏi phòng tắm.
Da thịt non mịn bị cúc áo thô cứng trên sơ mi cộm vào, Giang Vân Thư rũ đầu, chỉ cảm thấy không biết phải làm sao, tính cách cậu độc lập, chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết, rất ít khi ỷ lại vào người khác, ngay cả với ba mẹ cũng thế, từ khi bước qua tuổi dậy thì, thì cũng chưa từng có người ôm cậu thế này.
Bây giờ cậu không nhìn thấy, lại bị anh ôm thân mật như thế, không khỏi căng thẳng thân thể.
Hạ Đinh Nam chú ý tới cậu đang hồi hộp, làm động tác trấn an vuốt ve lưng bóng loáng tinh tế, ôm cậu đến mở đèn phòng một lần nữa.
Lần này anh bật đèn chế độ khác, ánh sáng trong phòng một mảnh đỏ tươi chói mắt, ôm đại mỹ nhân trần trụi kiều diễm, thấy trên giường lớn phủ kín cánh hoa hồng, làm anh có loại ảo giác bản thân đang kết hôn.
Cười nhạo một tiếng, đem loại ý tưởng này vứt ra sau đầu, anh đem Giang Vân Thư đặt trên giường lớn phủ kín cánh hoa.
Thân hình mỹ nhân thon dài nháy mắt liền rơi vào trong cánh hoa mềm mại, trên giường lớn hình tròn, cánh hoa màu đỏ phản chiếu da thịt trắng nõn, lại rất phù hợp với bịt mắt bằng da màu đen trên mặt cậu, như là sơn dương sắp bị hiến tế, vừa thần thánh diễm lệ vừa sắc tình da^ʍ mĩ.
Hạ Đinh Nam vừa mới phát tiết xong, du͙© vọиɠ vẫn chưa quá mãnh liệt, lấy ra di động, đem hình ảnh hương diễm này chụp lại, đặc biệt trên môi đỏ của cậu vẫn còn lưu lại chất nhầy trắng đυ.c mà anh vừa bắn ra ban nãy, càng làm người suy nghĩ miên man bất định.
Nhưng Hạ Đinh Nam lại âm thầm sinh ra chút tiếc nuối, tiếc là không mang theo camera chuyên nghiệp tới, cảnh tượng như thế này nên dùng máy chụp có độ phân giải cao để sau này còn thưởng thức.
Giang Vân Thư không nhìn thấy gì, nên cũng không biết anh đang làm gì, bất lực mà nằm ở nơi đó, cơ thể trần trụi lỏa lồ khiến cậu cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, muốn duỗi tay ra che chắn, rồi lại sợ chọc giận người đàn ông, chỉ có thể cứng đờ, cảm giác cơ bắp đều sắp rút gân.
Sau đó bên tai truyền đến giọng nói lười biếng của anh, “Mở hai chân ra cho anh xem.”