Thân thể Giang Vân Thư căng chặt, ngực kịch liệt phập phồng, gương mặt bởi vì nhục nhã nhiễm một tầng hồng nhạt, chưa từng có ai dám ra lệnh cho cậu như vậy.
Bàn tay đặt bên cạnh nắm chặt lại buông ra, cuối cùng cậu vẫn là hít sâu một hơi, nghe lời mà vươn đầu lưỡi liếʍ lên.
Khi bị áp đến giữa háng người đàn ông, cậu cũng đã đoán được người đàn ông muốn cậu làm chuyện gì, vừa rồi cũng không từ chối, bây giờ cậu càng không thể từ chối.
Hạ Đinh Nam thở hổn hển, vừa lòng mà nhìn đại mỹ nhân cao ngạo giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn phun ra đầu lưỡi phấn nộn, liếʍ lên dươиɠ ѵậŧ dữ tợn của anh.
Anh một chút cũng không ngoài ý muốn khi Giang Vân Thư nghe lời, từ lúc bắt đầu anh đã phát hiện, ở trước mặt Diệp Thiệu Đường, cậu thực hèn mọn.
Hèn mọn tới mức nói gì nghe nấy, tìm mọi cách để lấy lòng, anh không biết nguyên nhân, cũng không quan tâm, nhưng cũng vừa lúc thuận tiện cho anh đùa bỡn.
Giang Vân Thư thử thăm dò vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, xúc cảm đầu lưỡi chạm vào mượt mà trơn trượt, hương vị là vị mặn nhàn nhạt, trong đó còn có chút vị tanh, nhưng cũng không tính là quá mức khó ăn.
Không cần người đàn ông nói thêm nữa, cậu nâng hai tay lên đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ cực nóng, nếu đã làm, tiếp tục ngượng ngùng có vẻ hơi dối trá.
Chờ đem côn ŧᏂịŧ nắm trong tay, cậu mới trực quan cảm nhận được kích cỡ của người đàn ông thật lớn, thịt căn thô cứng kia một bàn tay cậu cũng cầm không hết, bên ngoài thô ráp gồ ghề, vừa nóng vừa nặng, nắm ở trong tay nặng trĩu, phân lượng kinh người.
Đỡ côn ŧᏂịŧ, cậu lại thử liếʍ lên, đầu lưỡi non mềm dán lên qυყ đầυ to như trứng gà, cọ sát qua lại, cuối cùng liếʍ lên khe rãnh không ngừng tiết ra chất nhầy, chất nhầy theo đầu lưỡi mềm mại mang về trong miệng, một hương vị kỳ quái khuếch tán mở ra.
Tay đang ấn lên gáy cậu chợt đè nén, “Nuốt vào đi.”
Nghe được lời này, Giang Vân Thư run lên một chút, thịt căn trong tay thật sự quá lớn, cậu cảm thấy mình căn bản không nuốt hết.
Người đàn ông lại không có ý tứ buông tha cho cậu, tay ấn sau gáy cảm giác áp bách mười phần, ý tứ thực rõ ràng.
Cậu dừng một chút, nỗ lực mà hé miệng ngậm lấy cự vật trước mặt, qυყ đầυ trứng gà thật quá lớn, cậu nuốt vô cùng miễn cưỡng, thật vất vả qυყ đầυ mượt mà kia nuốt vào trong miệng, lại phát hiện trong miệng đã bị chiếm đầy, ngay cả di chuyển đầu lưỡi cũng không được.