Yêu Anh Là Ảo Tưởng Giữa Nhân Gian

Chương 11: Hiến Tủy Chỉ Là Mưu Kế Của Thẩm Tuyết Dao (1)

Thẩm Thanh từ chối không đi, nhưng những vệ sĩ này đều nghe theo mệnh lệnh, mặc cho cô có vùng vẫy thế nào, bọn họ vẫn cưỡng ép đưa cô lên xe rồi chở đến bệnh viện.

Vừa đến nơi, Mộ Quy Thành đỏ bừng hai mắt đã đứng trước cửa bệnh viện để chờ cô, sau đó siết chặt cổ cô:

"Thẩm Thanh, cô thật sự là một loại đàn bà lòng dạ xấu xa! Cô có biết khi tới bệnh viện, mẹ tôi đã không còn thở nữa không, cô đã gϊếŧ chết anh trai của tôi rồi, sao cô còn gϊếŧ chết cả mẹ tôi nữa!”

“Tôi không có!”

Thẩm Thanh dùng sức lắc đầu:

“Là Thẩm Tuyết Dao, chính cô ta đã ra tay gϊếŧ mẹ của anh!”

"Đúng vậy, chiếc cốc mà Thẩm Tuyết Dao dùng để gϊếŧ mẹ anh, hiện đang ở Thanh Thành phủ, trên đó có dấu vân tay của cô ta, chỉ cần anh làm giám định, anh liền biết cô ta là người đã gϊếŧ hại mẹ anh! Cô ta chính là thủ phạm hại cả mẹ và anh trai của anh!"

"Thẩm Thanh, cô thật đúng là... loại người không bao giờ biết hối hận! Dao Dao thiếu chút nữa bị cô gϊếŧ chết, cô còn đổ tội cho cô ấy. Thẩm Thanh, tại sao cô không chết đi!"

“Thẩm Thanh, năm năm trước, người đáng nguyền rủa nhất chính là cô!”

"Không, Mộ nhị thiếu gia, xin hãy tin tưởng ta, chỉ cần anh tin tưởng ta lần này, anh đi lấy dấu vân tay, anh sẽ... "

Cô còn chưa nói xong, đã bị Mộ Quy Thành cắt lời:

"Đưa cô ta vào trong, hiến tủy cho Dao Dao đi!"

"Tôi không thể hiến tủy cho Thẩm Tuyết Dao! Mộ nhị thiếu gia, tôi bị ung thư máu giai đoạn cuối, còn đang mang thai đứa con của anh, nếu tôi hiến tủy cho cô ta, cả con tôi và tôi đều sẽ không còn sống nữa.”

Nghe thấy Thẩm Thanh nói rằng mình bị ung thư máu, Mộ Quy Thành không khỏi xé lòng, nhưng trong khoảnh khắc, anh ta lại cười lạnh với khuôn mặt đen tối.

Thẩm Tuyết Dao vừa mới được chẩn đoán là mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bây giờ cô lại nói mình mắc bệnh ung thư máu, sao có thể trùng hợp như vậy được!

Anh chán ghét buông cổ Thẩm Thanh ra, ánh mắt chậm rãi rơi xuống cái bụng đang sưng to của cô, rồi khinh bỉ nói:

“Thẩm Thanh, đồ nghiệt chủng trong bụng của cô đáng lẽ phải chết từ lâu rồi mới phải!”

Hắn vừa nói xong, còn không cho Thẩm Thanh có cơ hội phản bác, hắn ta đã ra lệnh cưỡng bức đưa cô vào phòng mổ.

[Trong phòng mổ]

Đúng như Thẩm Thanh dự đoán, Thẩm Tuyết Dao thật sự không mắc bệnh bạch cầu cấp tính, cô ta ngồi trên bàn mổ, nhìn cô cười nửa miệng:

“Chị gái à, không ngờ chị lại đến đây để hiến tủy cho em. Chị thât tốt với em, em thật may mắn khi có một người chị như chị!"

"Thẩm Tuyết Dao, tôi sẽ không hiến tủy cho cô đâu!"

Thẩm Thanh muốn nói với ai đó trong phòng mổ là để cô ra ngoài, cô không tình nguyệnn hiến tủy. Nhưng khi cô nhìn thấy những người đứng bên cạnh Thẩm Tuyết Dao đều là người của nhà họ Thẩm, trái tim cô thắt lại từng tấc.

Cô là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, làm sao có thể so sánh với viên ngọc trong lòng bàn tay của nhà họ Thẩm được!