Ngoài cửa sổ bầu trời đã không còn u ám giống lúc trước, cuối cùng trận mưa rào mùa hè cũng đổ xuống.
Một dáng người lặng lẽ đi về phía văn phòng giáo viên, Lâm Nhan vẫn chưa tin nổi hôm nay mình lại may mắn như vậy. Tuy có bị ong mật làm cho sợ hãi một chút, nhưng mà tuyệt nhất là Bạch Hàm đột nhiên xuất hiện bảo vệ mình, chắc là vận may cả tháng dồn hết vào lần này. Trước đây trong giờ học, giữa số ít bạn học có thành tích tốt, nàng được cô gọi tên khen ngợi một lần vì giải được đề toán khó. Mà việc khen ngợi đó đó cũng là chuyện của mấy tuần trước.
Lâm Nhan từ chối ý tốt đưa mình đi xuống văn phòng của bạn cùng bàn, nói rằng quãng đường có đoạn ngắn, mình tự đi được. Vừa đi vừa sờ vành tai, đúng là dị ứng thật, chỗ ong mật chạm qua đã sưng đỏ và ngứa lên rồi. Đến cuối hành lang của phòng học, mưa đã càng lúc càng lớn hơn.
Bỗng nhiên ý tưởng quyến rũ cô nảy sinh từ bức hình tạp chí len lỏi trong tâm trí nàng. Lâm Nhan cắn môi, nhìn xung quanh xác định hành lang không một bóng người, âm thầm mở một cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nghĩ ngợi một chút nàng bèn mở luôn cúc áo thứ hai, lộ một chút phần da thịt trắng nõn trong suốt. Tóc buộc đuôi ngựa cũng thả xuống xõa vai, ổn định lại đầu óc hỗn loạn, nhìn dãy văn phòng giáo viên, khẽ cắn môi chạy vào màn mưa.
Trời mưa lớn, quãng đường ngắn sáu bảy bước chân, nước mưa hắt vào người, chạy đến văn phòng thì áo sơmi trắng của nàng đã ẩm ướt hơn một nửa, tóc ướt đẫm dính vào hai bên má. Lâm Nhan biết không thể đứng lâu ở cửa, chạy lên tầng hai, ôm ngực tới văn phòng toán ở hành lang cuối cùng bên trong.
Đối với một cô gái chưa hề có chút kinh nghiệm nào thì sự kích động này không phải lúc nào cũng có, nhưng đối với người trẻ tuổi thì khi thích một người sẽ không ngần ngại mà liều lĩnh đem tâm tình đi trả giá hết thảy. Lâm Nhan hoàn toàn bất chấp có hay không giáo viên khác trong văn phòng, quần áo của nàng hở không nhiều lắm, cổ áo chỉ có thể chỉ có thể nói là hơi thấp một chút, cũng chẳng lộ ra cái gì. Chỉ là vừa rồi chạy dưới trời mưa, áo sơmi trắng ẩm ướt trở nên trong hơn, dán vào thân thể, lộ ra thân hình thanh thuần của thiếu nữ. Hôm nay nàng mặc một bộ nội y ren màu trắng, áo ngực ren hiện ra rõ ràng, nước mưa từng giọt từng giọt trên tóc xuống theo đường cong uốn lượn chảy xuống rồi mất hút trong áo.
Nàng đứng ở cửa văn phòng bộ môn toán, cửa khép hờ không đóng, do dự đưa tay đẩy cửa.
"Vào đi." Giọng nói trầm ấm quen thuộc từ trong truyền ra, như thể người ngồi bên trong sớm biết được ngoài cửa có người đứng.
Thiếu nữ bị ướt mưa cứ như vậy mà không kịp chuẩn bị gì lọt vào mắt Bạch Hàm. Mái tóc dài bình thường buộc thành đuôi ngựa được thả xuống ngang lưng, áo sơmi trắng trở nên trong suốt không giấu được thân thể nảy nở lung linh, cổ áo cởi hai cúc, bộ ngực tròn trĩnh phập phồng ẩn hiện, hai chân thon dài trắng nõn đứng đan chéo, cô gái ngượng ngùng ngỡ ngàng mà dụ hoặc quyến rũ đứng trước mặt cô.
Ánh mắt Bạch Hàm tối lại, sững một chút, giọng hơi khàn khàn hỏi, "Không dùng ô sao?"
Lâm Nhan hơi sợ hãi trả lời:
"... Em quên mất."
Trong văn phòng không còn giáo viên nào khác, Bạch Hàm ngồi ở bàn mình, hơi vuốt cằm nói, "Lại đây."
Lâm Nhan rụt rè đi qua, nhìn thấy trên bàn của Bạch Hàm để một ít thuốc nước và bông băng. Nàng ngờ ngợ nói, "Cô..."
Bạch Hàm ra hiệu cho Lâm Nhan ngồi xuống, nhìn kĩ vết đỏ trên cổ cô gái nhỏ, "Ngồi đi, biết là bị dị ứng còn cố chịu đựng làm gì." Đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Nhan như muốn nhìn mọi bí mật của thiếu nữ.
Lâm Nhan bối rối cụp mắt xuống, không dám nói gì.
Bạch Hàm lấy bông thấm thuốc nước, cũng không nhận ra giọng mình tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn nói với Lâm Nhan, "Nghiêng đầu sang nào, đừng động đậy, để cô bôi thuốc cho."
Thuốc nước màu nâu nhạt tỏa ra mùi thảo dược thoang thoảng, Lâm Nhan bất giác nắm gấu váy của mình, ngoan ngoãn nghiêng đầu một bên, hồi hộp đến độ không dám thở. Vì bôi thuốc nên Bạch Hàm cúi xuống rất gần nàng, mùi hương phụ nữ dễ chịu hòa trộn của mùi quần áo và mùi hương cỏ cây. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm trên cổ nàng, giống như mỗi lần cô cẩn thận giảng đề toán khó vậy. Văn phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng loạt soạt của quần áo, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng trở nên xa xôi.
Giữa không gian yên tĩnh, Bạch Hàm hỏi nhẹ nhàng, "Có đau không?"
Lâm Nhan không dám gật đầu, chỉ dùng giọng như muỗi vo ve mà trả lời, "...Không đau ạ."
Cô bôi thuốc thật sự rất nhẹ nhàng, tất nhiên sẽ không đau, cảm giác nhộn nhạo trong lòng nàng dần chuyển thành ấm áp trong tim rồi. Vết đỏ trên cổ không nhiều, bôi chút thuốc thì đã tốt hơn rồi, chỉ có vành tai chưa bôi thuốc bất chợt lại trở nên đỏ hơn nữa, vành tai thiếu nữ nho nhỏ mượt mà tinh xảo, mặt sau vành tai nên dùng bông bôi thuốc không tiện lắm.
Bạch Hàm giọng không nghe được chút cảm xúc nào nhưng lại càng trầm thấp hơn, "Vành tai sao lại đỏ lên nhiều vậy?"
Lâm Nhan mặt đỏ bừng lên, chỉ ước gì chôn đầu vào cổ không ngẩng lên nữa.
Bạch Hàm bỏ bông xuống, lấy một miếng khăn giấy sát trùng lau ngón tay mình rồi, "Phía sau vành tai không dùng bông bôi thuốc được, để cô dùng tay."
Nàng lắp bắp nói: "Lấy tay cô... Em..."
Bạch Hàm thản nhiên cười, "Sợ không vệ sinh à? Cô có sát trùng rồi." Sau đó đổ chút thuốc nước ra ngón trỏ và ngón cái.
Cảm xúc trong lòng Lâm Nhan lúc này dâng lên càng cao, chỉ muốn giải thích không phải là sợ không vệ sinh, là... Cô dùng tay bôi thuốc lên tai cho mình sao?
Cô chưa cho nàng thời gian để phản ứng, thuốc nước lạnh lẽo trên tay đã được bôi trực tiếp lên tai chưa từng bị ai chạm vào của cô gái nhỏ. Ngón tay thon dài ấm áp, hơi dùng sức xoa để cho thuốc có tác dụng nhanh hơn. Đầu ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, vành tai của cô gái nhỏ đã muốn đỏ hết cả lên, cảm xúc chạm vào da thịt chỗ tai làm cho nàng ngoài ý muốn yêu thích không muốn rời đi, ngón tay và thân thể hơi run lên.
Đến khi tay Bạch Hàm rời đi, cô gái nhỏ đã muốn nhẫn nại cực kỳ. Lâm Nhan chưa từng phát hiện ra trên thân thể mình vành tai lại mẫn cảm như vậy, lúc bị xoa khiến cho toàn thân nóng bừng lên. Ở nơi kín đáo mà cô không nhìn thấy, đầu v* nhỏ nhạy cảm của cô nổi lên thẳng đứng, ma sát với lớp vải lót ở áo ngực khiến nàng hơi đau.
"Tốt rồi." Bạch Hàn lau khô tay, đứng dậy cầm một cái khăn lớn màu xám đưa cho Lâm Nhan: "Lau khô tóc đi, cẩn thận kẻo bị cảm."
Nàng vội vàng đứng dậy nhận chiếc khăn, lau rồi đưa cho cô. "Cô... xong rồi ạ."
Bạch Hàm sắp xếp lại đồ trên bàn, giáo án cùng tập bài, quay đầu lại nhìn nàng, "Không còn việc gì, em cầm trở về đi, còn có thể che mưa đấy. Thật xin lỗi, hôm nay cô không đem ô, nên không thể cho em mượn ô được." Chính cô cũng không phát hiện được, bất giác khóe miệng cô kéo lên một nụ cười dịu dàng.
Lâm Nhan nở nụ cười, đôi mặt to sáng ngời lấp lánh, đỏ mặt "Em có thể mượn khăn của cô sao? Hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm."
"Ừ." Bạch Hàm không nói tiếp, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Lâm Nhan cảm thấy thỏa mãn cầm khăn mặt chuẩn bị rời đi, hoàn toàn quên mất mục đích khi đến đây, ra đến cửa bị cô gọi lại.
"Chờ một chút."
Cô gái nhỏ mờ mịt quay đầu lại.
Bạch Hàm nhìn chằm chằm vào chiếc áo đang mở hai cúc lộ da thịt trắng như tuyết của nàng, ánh mắt chậm rãi lướt trên người Lâm Nhan rồi nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi nói, "Lần sau không được như vậy."
Lâm Nhan còn chưa kịp phản ứng.
Bạch Hàm tùy tiện đứng dựa vào bàn, dùng giọng thong thả mà trầm thấp tiếp tục, "Nghe lời, được chứ?"
Lâm Nhan cuối cùng cũng hiểu, mặt lại lập tức đỏ bừng, không dám trả lời, cũng không dám đối diện với ánh mắt tràn ngập uy hϊếp của cô, đẩy cửa chạy thẳng ra ngoài.
Bạch Hàm chậm rãi ngồi xuống ghế của mình, yết hầu chuyển động, hai mắt nhắm lại.