Ngày hè nóng bức oi ả, tiếng ve kêu không ngừng nghỉ.
Lâm Nhan mắt nhìn chăm chú tấm bảng đen dày đặc công thức, tay ngoáy bút như bay ghi chép, không kịp lau mồ hôi hai bên thái dương. Thật tình còn chưa đến cuối cấp mà từ năm hai cấp III các thầy cô đều như muốn lâm trận rồi. Nhất là ở chuyên toán là môn học quan trọng, cô giáo nghiêm khắc lúc này đang đứng trên bục giảng – Bạch Hàm vừa lạnh lùng, vừa nghiêm túc vô cùng, hoàn toàn lãng phí gương mặt thanh tú mà.
Bút trên tay Lâm Nhan bất giác dừng lại.
Gương mặt đó…
Dưới cặp kính là đôi mắt sắc bén, sáng ngời mà sâu thẳm, lông mi dày, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi mím, thoáng vẻ khó thân cận, kiểu tóc đơn giản hơi dài tạo cảm giác hấp dẫn. Có lẽ Bạch Hàm là cô giáo toán học xinh đẹp nhất từ trước tới giờ mà Lâm Nhan gặp.
Trong giờ của nàng không thể nói chuyện, không được làm việc riêng, bị phát hiện nắm chắc là bị phạt làm bài tới chết. Cho nên bình thường đám học sinh cũng không dám không nghe giảng. Nhưng thật ra cũng có vài người bị điểm mặt chỉ tên khôngchủ ý. Chỉ thỉnh thoảng mới được nhìn thấy nụ cười cuẩnh, Lâm Nhan mới thấy cô cười một lần khi lớp học phụ đạo tặng quà cho cô.
Triệu Thuần cười lên cực kỳ xinh đẹp,, môi khẽ cong lên, ánh mắt hiền hòa lấp lánh, hai xoáy cực nhỏ xuất hiện ở hai bên má, khiến cả người cô có vẻ ôn hòa, dễ gần hơn.
Lâm Nhan ngồi bàn đầu phía bên trái trong lớp học, dãy thứ hai phía ngoài, ở rất gần Bạch Hàm. Lâm Nhancó thói quen viết bảng từ trái qua phải, viết kín, lau rồi lại từ bên trái viết tiếp lần thứ hai, một tiết giảng không biết muốn lau bảng đến mấy lần. Lúc giảng bài có thói quen hơi dựa vào bàn đầu tiên, thân thể hơi hướng về phía trước, quay mặt về phía học sinh.
Nửa tiết đã trôi qua, ví dụ khó nhất đang giảng đến cách làm, Bạch lấy ngón tay đẩy kính mắt lên trên theo thói quen.
Lâm Nhan sở dĩ biết đây là thói quen cũng không phải ngẫu nhiên, mà là kết quả quan sát bí mật hơn nửa học kỳ, không, thật ra không chỉ là hơn nửa học kỳ, mà nàng đã luôn bí mật quan sát cô giáo toán học Bạch Hàm hơn một năm trời.
Lâm Nhan còn nhớ rõ năm thứ hai phổ thông, tiết đầu tiên của năm học là tiết toán, chuông reo vào lớp, Bạch Hàm khoan thai bước vào, trên người mặc áo sơ mi trắng, cổ áo cài hết cúc, quần tây đen, giày cao gót mũi nhọn, gương mặt lạnh lùng, thản nhiên.
Cô trực tiếp cầm phấn ở bảng đen viết tên mình, đơn giản giới thiệu bản thân là giáo viên dạy toán sẽ đảm nhận dạy toán cho năm hai lớp chuyên toán học kỳ này. Thực ra trong trường có rất nhiều giáo viên có nhiều kinh nghiệm, thường là các thầy cô nhiều tuổi, có nhiều kinh nghiệm mới có thể đảm nhận lớp chuyên. Bạch Hàm cũng không nói đến phông bạt hay kinh nghiệm, chỉ giới thiệu sơ qua hai câu rồi bắt đầu dạy học.
Lâm Nhan chính là không kịp chuẩn bị mà rơi vào cặp mắt sâu không thấy đáy kia.
Mà từ đó về sau mà đêm ngày tương tư.
Lâm Nhan cũng biết tình yêu cô trò rất ít có thể nảy sinh được, ngoài thân phận chênh lệch, dưới con mắt của người ngoài thứ tình cảm này khó được chấp nhận. Nhưng nàng không thể khống chế được đôi mắt lưu luyến trên người Bạch Hàm. Mỗi ngày tỉnh dậy đều chờ mong có tiết toán, ngẫu nhiên môn toán và môn khác đổi giờ thì thực sự đó là ngày trôi qua hết sức khốn khổ. Lớp học chuyên toán rất nhiều học trò giỏi, bản thân không phải thông minh trời sinh, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình, tất nhiên chẳng thể nào khiến thầy chú ý. Nên bình thường trong giờ học, Lâm Nhan đều cực kỳ chú ý nghe giảng, hi vọng dùng biểu hiện tốt khiến Bạch Hàm chú ý đến mình.
Hôm nay có lẽ quá nóng mà nàng trở nên không tập trung.
Lâm Nhan còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, giọng Bạch Hàm giảng bài nhẹ nhàng, trấm ấm có cảm giác vọng về từ nơi rất xa. Gương mặt trắng nõn của Lâm Nhan phớt hồng nhẹ, môi đỏ bừng hơi hé mở. Cho đế khi âm thanh của tiếng bút máy rơi xuống đất mới kéo ý nghĩ của nàng trở lại.
Cô bạn cùng bàn Lý Hà lay lay tay nàng: “Này, bút máy của cô hình như rơi ở chỗ cậu đấy, cậu xem xem.”
Một chiếc bút máy rơi xuống đất cũng không khiến cả lớp chú ý, phần lớn cả lớp còn đang ra sức tìm lời giải cho bài tập mà Bạch Hàn vừa giao.
Lâm Nhan bối rối cúi người tìm bút máy, bất chợt một dáng người cúi xuống gần nàng.
Lâm Nhan hôm nay mặc một cái váy hồng nhạt dài quá gối, khi cúi xuống váy bị kéo cao lên lộ cặp đùi trắng nõn thon dài. Nàng đã cúi người xuống, chuẩn bị nhặt bút lên thì Bạch Hàm quỳ một chân cúi nhanh xuống chân Lâm Nhan cầm lấy chính bút máy của mình. Bàn trong lớp vị trí rất nhỏ hẹp, gương mặt Bạch Hàm cúi sát vào đùi của Lâm Nhan, hơi thở của người phụ nữ trưởng thành phả vào đùi, trêu chọc đến thần kinh yếu ớt của Lâm Nhan.
Lâm Nhan mặt đỏ bừng, bối rối ngồi thẳng dậy, không dám cúi người tìm bút cùng Bạch Hàm. Rõ ràng thời gian ngắn có vài giây, nhưng nàng cảm thấy nó vô cùng dài.
Bạch Hàm cầm lấy bút, trong quá trình đứng thẳng dậy ngón tay không cẩn thận quét qua đùi Lâm Nhan. Cảm xúc tinh tế ở tay khiến cho Lâm Nhan bất chợt dừng lại một chút, nhưng cô vẫn thản nhiên đứng dậy, đem bút máy đặt ở bục giảng, tiếp tục giảng bài như chưa từng có chút việc ngắt quãng.
Lâm Nhan cả người giống như điện giật, cảm giác khác thường xuất hiện trong đầu. Ngón tay thon dài ấm áp không giống vẻ ngoài lạnh nhạt như băng của cô. Cái chạm nhẹ rõ ràng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt mà nàng có cảm giác như đùi bị chơi đùa vuốt ve, cả người căng thẳng, hai chân kẹp chặt cố gắng chống lại cảm giác nhộn nhạo khác thường. Nàng không khỏi ngẩng đầu mà dùng ánh mắt ướŧ áŧ mờ mịt nhìn chằm chằm Bạch Hàm.
Bạch Hàm tựa như cảm giác được điều gì, ánh mắt tự nhiên dừng lại tập trung ở trên người Lâm Nhan, cái nhìn chăm chú, thâm sâu trong đôi mắt bị mắt kính che lấp.
“Reng reng reng reng------------” tiếng chuông tan học vang lên.
Ánh mắt Bạch Hàm rời khỏi người Lâm Nhan: “Bài giảng hôm nay đến đây thôi, chúng ta tan học.”