“Diên Diên đâu?”
Tiêu Vũ Thỏ xin được chữ ký thì vui vẻ phấn chấn trở về, lại thấy chỉ còn một mình Sở Nguyên thì sửng sốt một chút.
“Không biết, nhận một cuộc điện thoại liền đi rồi.”
Người này vẫn luôn rũ mắt nhìn điếu thuốc trong tay, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
“Kỳ lạ,” Tiêu Vũ Thỏ nhẹ giọng lẩm bẩm, “Bình thường Diên Diên sẽ không như vậy……”
“Diên Diên, người kia lại gửi hoa cho cậu!”
“Thật ra hôm qua và hôm trước cũng gửi tới, nhưng mình thấy cậu cũng không muốn nhận, lời nhắn trên tấm card cũng rất kỳ quái, nên mình mới không nói với cậu.”
“Nhưng hôm nay nhìn thấy hoa được gửi tới, mình cảm thấy vẫn nên nói với cậu một tiếng……”
Đối phương nhắn những lời này, đồng thời còn gửi tới hai bức ảnh. Một bức là bó hoa thược dược trắng quen thuộc, bức còn lại là ba tấm card được đặt cạnh nhau viết từ đơn tiếng Anh.
Hai tấm thẻ trước đều dính mảnh vụn bút chì, rõ ràng chúng đã từng bị vứt vào thùng rác. Lúc này tạm thời đã được lấy ra nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc phân biệt từ đơn trên tấm card, trên ba tấm card viết “Where”, “I”, và “Am”.
Ghép cùng với hai thẻ trước được là
——You know where I am.
Em biết tôi ở đâu mà.
Đầu dây bên kia, bạn học vẫn đang tiếp tục nói, “Mình vốn dĩ cho rằng người kia muốn viết mấy câu sến sẩm như “Where I fall in love with you”, nhưng hóa ra lại là cái này…… Người tặng hoa có phải biếи ŧɦái không nhỉ? Sắp tới cậu phải cẩn thận hơn một chút, mình sợ người kia là kẻ theo dõi……”
Nhưng cô đã không nghe được nữa.
Nhậm Diên nhìn hoa Thược Dược trong bức ảnh, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đột nhiên không khí loãng đến khó thở.
Cô như quay về lúc 12 tuổi, vào mùa đông khi giới tính vừa mới phân hoá.
Vào thời kỳ phát dục đầu tiên, không có thuốc ức chế.
Chỉ có hoa thược dược màu trắng phủ kín trên giường, xiềng xích kiên cố đến mức cô không thể tránh thoát hay nhúc nhích, những cánh hoa sắp vùi lấp cô, mùi hương hoa Thược dược tràn ngập tràn trong mũi, nồng đến mức làm cô choáng váng.
Cô không phải một đứa trẻ ngoan.
Cô từng làm một chuyện xấu.
Ý thức dần dần mất đi, sau đó cô tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt của Nhậm Tình, vẫn là ánh mắt dịu dàng đó. Nhậm Diên cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, cô nghĩ rằng mọi chuyện vẫn luôn như thế này.
Buổi tối cô đang ở trong phòng tắm thì Nhậm Tình gõ cửa nên đành tùy tiện quấn áo tắm dài rồi ra đi ra.
Đứng ở cửa phòng tắm, nước từ đỉnh đầu chảy tí tách không ngừng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh trai, trong lòng dâng lên một sự xúc động khó tả, cô muốn kéo tay áo anh, giống như khi còn nhỏ, làm nũng muốn ngủ cùng anh trai.
Nhưng lúc đó trong đầu cô hiện lên giấc mộng hai ngày trước, cô vừa mới vươn tay ra, lại yên lặng rụt trở về.
“Diên Diên, em thật sự không có chuyện gì chứ? Sắc mặt em kém quá.”
Nhậm Tình vươn tay về phía cô, cô liền ngoan ngoãn mà ngồi xổm xuống, tự nhiên đưa mặt tiến đến cọ cọ vào lòng bàn tay Nhậm Tình để anh vuốt ve.
Anh trai dịu dàng nhìn cô, như thể dù chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ an ủi và bao dung cô. Cô mở miệng thở dốc, nhưng yết hầu như là bị cái gì đó bóp lấy làm cô không nói nên lời.
Cô ngẩng đầu cười cười với anh, nói: “Em không sao, chỉ là hôm nay đi ra ngoài chơi mệt quá. Anh giúp em hâm nóng ly sữa bò đi, em uống xong ngủ một giấc là tốt thôi.”
Sau đó, cô lại nằm mơ.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Diên chủ động muốn nằm mơ.
Tà váy ngủ mềm mại bị anh vén lên, lộ ra phần bụng tinh tế trắng nõn cũng làn da mịn màng. Anh cúi xuống hôn lên bụng nhỏ của cô.
“Anh ơi.” Cô kêu một tiếng.
Nhậm Tình ngẩng đầu, thấy cô đã “Tỉnh”, cô mở to đôi mắt đang lơ đãng, hình như còn có vài phần bất lực mà nhìn về phía mình. Anh nhấc người lên, hôn lên khóe miệng cô.
“Ngoan, đừng căng thẳng, lần trước anh không cẩn thận cᏂị©Ꮒ bé cưng đến phát sốt, hôm nay là muốn bồi thường cho em.”
Cô nghe xong, vẻ mặt vẫn còn rất mê man, cũng không biết nghe có hiểu hay không, chớp chớp đôi mắt như sắp khóc. Cô nghiêm túc nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng lông mi run run, miệng mấp máy, ôm lấy cổ anh.
“Anh, em sợ.”
Nhưng khi hỏi cô sợ cái gì, cô lại nức nở, không trả lời được.
“Vậy đừng suy nghĩ nữa.”
Anh duỗi tay ôm cả người em gái vào l*иg ngực, cúi đầu ngậm lấy vành tai cô.
Âm thanh nhẹ nhàng như ác ma đang kiên nhẫn dụ dỗ con mồi, “Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh nói, ỷ lại vào anh, anh sẽ bảo vệ em.”
“Nhưng,” cô khịt khịt cái mũi, giọng nói tủi thân như sắp khóc, “Em không ngoan, anh sẽ chán ghét em.”
Giống như bây giờ, cô đang tìm kiếm sự an ủi của anh trai trong mộng, một bên sợ hãi rằng anh trai trong thực tại sẽ biết cô luôn làm những điều khiến anh ghê tởm.
Cô cố nén nước mắt và cảm thấy có lỗi, nhưng Nhậm Tình lại giống như đang bị cô chọc cười.
Nhậm Diên thấy anh cười lộ ra hai cái răng nanh, lại cúi đầu hôn lên đôi mắt cô.
“Bé cưng ngốc quá đi, không ai có thể ngoan hơn em.”
Đầu óc cô vẫn còn đang hỗn loạn, chỉ nghe rõ nửa câu đầu, “tách” một tiếng, nước mắt vốn sắp rơi liền thừa cơ lăn dài trên đôi má cô.
Khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ Nhậm Tình, bi phẫn khóc lóc nói: “Anh đã bắt đầu chê em ngu ngốc rồi!”
Nhậm Tình: “……”
Người đàn ông cười đến mức l*иg ngực phát run, hít hà mùi hương thuộc về cô gái nhỏ, còn mang theo hương sữa, anh liền ngâm nga một tiếng, cắn vành tai cô, nói: “Anh hai sẽ không chê em, anh còn muốn làm em mà.”
Tiếng khóc Nhậm Diên cứng lại.
Cô buông khỏi cổ Nhậm Tình, nhỏ giọng nói: “Anh, em vẫn còn sợ.”
“Sợ bị làm?”
Anh nhìn cô cười, giọng nói rất dịu dàng như thể tâm trạng hiện tại rất dễ nói chuyện.
Cô do dự một chút, gật gật đầu.
Ý cười trên khuôn mặt anh càng sâu, ánh mắt nhìn cô cũng càng thêm dịu dàng, ngoài miệng lại nói: “Bé cưng có thể chậm rãi thích ứng, về sau bị cᏂị©Ꮒ nhiều, sẽ không còn sợ nữa.”
“…… Anh.” Nhậm Diên khóc một tiếng, bắt đầu run rẩy.
Nhậm Tình phát ra tiếng cười trầm thấp từ cổ họng, giơ tay vén váy ngủ cô lên một ít, lộ ra hai bầu ngực to tròn mềm mại, cúi đầu cắn một bên đầṳ ѵú hồng nhạt, cô gái nhỏ trong lòng liền run rẩy.
Đầu óc Nhậm Diên đờ đẫn, chỉ nghe thấy anh nói một câu, “Vật nhỏ mẫn cảm.”
Vật nhỏ mẫn cảm …… Cô ngớ người suy nghĩ, là nói cô sao? Hay là…… Đang nói ngực cô?
Đầṳ ѵú bị anh ngậm trong miệng, vừa mυ'ŧ vừa liếʍ. Cô không còn sức để chống đỡ, bầu ngực bị đè ép nắn thành đủ loại hình dạng, nửa người đều tê dại, chỗ sâu trong thân thể cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy như muốn đi tiểu.
Cô không muốn ậm ừ, nhưng đầu óc lại cực kì mâu thuẫn, bị Nhậm Tình ngậm núʍ ѵú vào trong miệng liền có cảm giác như cả cơ thể bị tan chảy, căn bản không khống chế được việc rêи ɾỉ, chỉ có thể không ngừng phát ra thứ âm thanh ngọt ngào từ chính miệng cô.
Núʍ ѵú non nớt bị anh ăn cực kì non mềm, lúc anh nhả ra, đầṳ ѵú đã trở nên đỏ bừng, còn có vệt nước đầy ái muội.
Anh lại cắn vào phần nhũ thịt mềm mại, đầu răng chạm vào làn da mẫn cảm, khiến cô không khỏi rùng mình.
Anh cầm tay cô tự nắm lấy hai bầu vυ' của chính mình, vừa dỗ dành lại như vừa ra lệnh, “Tự mình chơi.” Anh nói.
“Em không……”
Giọng nói của cô gái nhỏ đầy sự nhút nhát sợ sệt, mang theo tiếng khóc nức nở.
Nhưng, “Em nghe lời anh nhất đúng không?”
“Vâng……”
Dường như anh rất hài lòng, lại cúi đầu hôn lên bụng nhỏ cô. Nhậm Diên bị anh hôn có chút ngứa, vặn eo muốn trốn, sau đó bị anh ôm chặt một bên mông như bị trừng phạt. Cả người cô phát run, liền không dám trốn nữa.
Nhậm Tình hôn một đường đi xuống, thẳng đến nụ hoa được che giấu sau lớp qυầи ɭóŧ. Qυầи ɭóŧ vẫn chưa cởi, nhưng tiểu huyệt đã ướt đẫm, lớp vải trắng thuần liền trở nên trắng đυ.c, dính sát vào âʍ ɦộ, lộ ra màu hồng nhạt mê người, khi anh thở vào sẽ co rút một chút.
Nhậm Diên cảm thấy hạ thân chợt lạnh, ngay sau đó, ngón tay quen thuộc để trên hoa huyệt, mở hai cánh hoa ra, ngựa quen đường cũ cắm vào sâu bên trong.
Nhậm Diên ưm lên một tiếng, eo hơi cong lên.
Ngón tay anh trai nhẹ nhàng khuấy đảo bên trong, kɧoáı ©ảʍ từ nơi sâu nhất trong cô ập tới như sóng biển, nháy mắt bao vây cô.
Nếu chỉ là bồi thường, cô thực sự đã cảm thấy đủ rồi, tiếng khóc cũng nhỏ dần đi. So với khóc đây giống như là hành động làm nũng hơn. Hoa huyệt phấn nộn chưa bị cắm bao lâu liền điên cuồng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, thịt bên trong hoa huyệt bao bọc lấy ngón tay anh. Chỉ trong chốc lát, cả bàn tay đều bị ướt nhẹp.
Nhưng dường như Nhậm Tình vẫn cảm thấy không đủ, dùng tay kia đẩy cánh hoa ra liền thấy âʍ ɦộ lấp ló ẩn hiện.
Hộŧ ɭε nhỏ màu hồng nhạt đã dựng đứng lên, ngón tay anh ấn nhẹ, xoa xoa hai lần. Nhậm Diên không chịu được, mông nhỏ liền run lên.Nhậm Tình khẽ cười một tiếng, cúi đầu mυ'ŧ vào khoang miệng.
“…… A!”
Sự ấm áp bao bọc lấy nơi đó, trong nháy mắt Nhậm Diên liền không chịu nổi mà kịch liệt run rẩy, cô ra.
Còn chưa kết thúc mà cô đã cao trào, Nhậm Tình vẫn không buông tha cho cô, anh mυ'ŧ lấy hộŧ ɭε, thậm chí còn phát ra âm thanh chùn chụt, ngón tay vẫn lúc nặng lúc nhẹ xoa nắn đâm vào rút ra nơi tận cùng trong cơ thể cô. Thân thể vừa mới cao trào nào chịu được việc anh chơi đùa như vậy, kɧoáı ©ảʍ quá rõ ràng đến mức cô chỉ run rẩy thôi mà đã mất toàn bộ sức lực, Nhậm Diên khóc, hai chân muốn tránh, nhưng cô càng uốn éo, Nhậm Tình ngược lại càng dùng sức.
“Sẽ hỏng mất…… Anh…… hỏng mất……”
Đầu óc cô như muốn nổ tung, chỉ một khắc ngắn ngủi nhưng không biết cô đã bị anh bắt nạt bao nhiêu lần, trên người đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, cơ thể trắng nõn đều biến thành một mảng màu hồng nhạt, mặt cô giàn giụa nước mắt, nụ hoa phía dưới cũng không kém, thậm chí còn “khóc” nhiều hơn. Chưa được bao lâu đã làm ướt đẫm khăn trải giường, tràn trề một mảng nước lớn, giống như đi tiểu.
Cuối cùng Nhậm Tình cũng cảm thấy thỏa mãn, lúc buông cô ra Nhậm Diên đã nằm dài trên giường giống như tan chảy, đôi mắt thất thần còn đang rơi lệ, như thể không chịu nổi dư vị đó, vừa thở gấp vừa rêи ɾỉ.
Vốn dĩ hộŧ ɭε chỉ là một viên nho nhỏ màu hồng giấu trong da thịt, nhưng hiện tại đã bị anh mυ'ŧ đến sưng đỏ, lúc anh buông ra cô không còn sức lực, chỉ có thể bất lực run rẩy trong không khí.
Giống như thật sự đã bị chơi đến hỏng.
Anh ôm cô gái nhỏ vào l*иg ngực, có vẻ hình như vừa rồi anh đã quá mạnh bạo, anh chỉ mới chạm vào eo cô, cô liền run rẩy, thân dưới cũng lênh láng nước.
Nhậm Tình mỉm cười hôn lên trán cô, vừa dịu dàng dỗ dành: “Bé cưng còn muốn anh hôn ở đâu nữa?”
Anh vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô, biết cô chịu không nổi nữa, muốn nhìn cô hỏng đến phát khóc. Anh vòng tay ôm trọn cô, thật sự sẽ hỏng nếu anh hôn tiếp mất.
Nhưng sau khi cô nghe thấy, đôi mắt chứa một tầng sương mù chớp chớp, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh. Cô thở gấp, cũng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên cố hết sức trở mình, quay lưng lại với anh, sau đó duỗi tay vén tóc của mình ra, lộ ra cần cổ trắng nõn yếu ớt.
Cô nuốt nước bọt, như có chút sợ hãi, nhưng lại không nhịn được.
“Anh hai, hôn chỗ này…"