Nghiền Nát Hoa Thược Dược

Chương 2: (H)

Chương 2: “Nếu không đến lúc đó bị cᏂị©Ꮒ đến không chịu nổi chính là em.” (H)

Nhậm Diên lại nằm mơ.

Nghe nói điểm khởi đầu của giấc mơ luôn khó đoán được, khi cô ý thức được mình đang nằm mơ là lúc trước mắt chính là khuôn mặt của anh trai Nhậm Tình.

Đôi mắt dịu dàng như suối nước, đang chăm chú nhìn cô như mọi khi. Trái tim cô mềm thành một đoàn, chỉ cảm thấy mình như sắp tan ra trong tầm mắt của Nhậm Tình vậy.

Nhậm Tình là Alpha hoàn mỹ.

Trên mặt anh luôn mỉm cười, mặc kệ đối với ai cũng hòa đồng thân thiện. Là người biết khiêm tốn, học tập và thể thao cái nào cũng ưu tú. Khi còn đi học, học kỳ nào anh cũng nhận thư tình đến mỏi tay, gần như là tình A trong mơ của Omega toàn trường.

Khác với rất nhiều Alpha từ khuôn mặt đã thấy tràn ngập tính công kích, ngũ quan của anh nội liễm dịu dàng, nhưng góc cạnh lại rõ ràng. Nhất là hốc mắt lõm sâu, thừa hưởng hoàn hảo mỹ mạo của nữ minh tinh đã từng dùng khuôn mặt được quốc tế khen ngợi.

Chỉ là tốt đẹp đến mức khác hoàn toàn người mẹ tùy ý, lúc Nhậm Diên nhìn anh trai, lạ thay là rất ít khi nghĩ đến mẹ mình.

Dường như là nhận thấy tầm mắt của cô, lông mày Nhậm Tình hơi cong lên, cúi người xuống, hôn lên mắt cô.

Suy nghĩ đột nhiên dừng lại.

Tiếp theo đó, là nghi hoặc mờ mịt không biết nguyên nhân từ đâu và nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong lòng.

…… Bọn họ, đang làm gì vậy?

Như thể đáp lại nghi vấn của cô, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nước nhớp nháp.

…… Đó là cái gì?

Cơ thể của cô đột nhiên cứng đờ, con ngươi co rút lại, trên mặt vẫn là biểu cảm mê mang mờ mịt, thân thể lại bắt đầu run rẩy rất nhỏ.

Giống như tầm mắt đột nhiên mơ hồ.

Mà đúng lúc này, giọng nói dịu dàng trước sau như một của Nhậm Tình vang lên ở bên tai, thân thể run rẩy của cô lắng xuống một cách khó hiểu, cô dừng hai giây mới ý thức được, anh trai vừa nói là: “Bé cưng, còn khó chịu không?”

Đại não của cô trống rỗng một giây, tiếp sau đó, là giác quan đột nhiên bị phóng đại lên vô số lần.

Cảm giác đầu tiên là nóng quá.

Cả người đều rất nóng, đặc biệt là vùng bụng dưới, vừa nóng vừa ngứa, còn mơ hồ hơi đau.

Cô gần như lập tức khó chịu đến bật khóc ngay khi cảm nhận được.

Sau đó cảm nhận được người đàn ông vội vàng cúi người hôn đi nước mắt của cô.

“Đừng nóng vội, bé cưng, đừng nóng vội.”

Giọng nói của anh trai là khàn khàn kiềm chế mà cô chưa từng nghe bao giờ, đầu óc cô như rối thành một cục, hậu tri hậu giác mới cảm nhận được phía dưới của mình bị nhét thứ gì đó. Có hơi trướng, còn thâm nhập sâu vào bên trong, khuấy động ở trong cơ thể cô, cũng không biết có phải đè lên chỗ đi tiểu rồi không mà cô rất muốn đi tiểu.

Ý thức cô mông lung ngẩng đầu lên nhìn xuống dưới, mới nhìn thấy đó là ngón tay của anh trai. Từ bàn tay còn lộ ở bên ngoài của anh mới mơ mơ màng màng ý thức được, thì ra nguyên một ngón giữa đều bị nhét vào trong, thảo nào trướng như vậy.

Lòng bàn tay Nhậm Tình vuốt ve đến chỗ ngứa nhất của cô, cô bất giác run lên, thân thể như bị điện giật, tê dại một trận, phản ứng đến dưới thân, chính là nụ hoa bắt đầu phun ra từng đợt nước.

Nhưng cái này như bị muỗi cắn vậy, càng gãi càng ngứa, Nhậm Tình càng xoa ấn nơi đó, cô càng run ghê gớm hơn. Chỉ cảm thấy loại ngứa ngáy và nóng rực khó mà tưởng tượng lại khiến người ta xấu hổ kia cũng càng ngày càng mãnh liệt. Không biết từ lúc nào cô đã ôm lên cổ anh trai, trong miệng kêu ê ê a a những từ mà chính cô nghe cũng không hiểu.

Như là cầu xin anh, lại như đang thúc giục anh, cô cũng không biết.

Cô như phiêu trên biển ấm áp, chỉ có anh trai và ngón tay của anh là thanh gỗ mà cô có thể bám vào, chỉ là cô không biết anh muốn mang mình đến nơi đâu.

Cho nên khi cô nghe thấy Nhậm Tình khàn giọng hỏi cô, “Có muốn anh trai ăn sữa của em không?”, mặc dù trong mơ hồ cô luôn cảm thấy anh trai từ trước đến nay tao nhã thận trọng sẽ không nói loại lời này, nhưng đối diện với đôi mắt thâm sâu của Nhậm Tình, cô vẫn ngoan ngoãn nói “Muốn”.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô tự mình nâng một con thỏ sữa lên, đút núʍ ѵú béo mập vào trong miệng Nhậm Tình.

Nhậm Tình dường như rất hài lòng với sự nghe lời của cô, lông mày hơi nhướng lên, ngay sau đó ánh mắt nhìn cô cũng càng thêm sâu. Phối hợp với động tác của cô, cúi đầu vươn đầu lưỡi ra, quấn lấy núʍ ѵú vừa phát dục thành thục của em gái.

“Ưm!”

Ngay lập tức khóe mắt Nhậm Diên chảy ra vài giọt nước mắt, thân thể càng run ghê hơn, hết lần này tới lần khác ngón tay người đàn ông đang ở dưới thân giống như là vì ban thưởng cho cô, cố tình chà đạp ác hơn nơi vừa khiến cô run rẩy không ngừng kia.

“Đừng…… Đừng……”

Cô lại bắt đầu sợ hãi, một loại dự cảm không thể khống chế được, nỗi sợ hãi mơ hồ sâu sắc hơn nữa lại hiện lên từ tận đáy ý thức. Mắt cô như bị một tầng hơi nước bịt kín, vươn đôi tay muốn bảo anh trai dừng lại, nhưng cả người lại giống như bông vậy, một chút sức lực cũng không có, cô càng sợ hãi hơn.

“Anh ơi……”

Từng giọt từng giọt nước mắt như là hạt châu đứt dây lăn ra từ khoé mắt, thế nhưng là người đàn ông đối với cô nói gì nghe nấy, dịu dàng đến không có thuốc chữa nghe thấy lại không có mảy may ý muốn dừng lại. Đôi mắt đen nhánh, cô không nhìn thấu được.

Sau đó cô nhìn thấy môi mỏng của Nhậm Tình hé mở, như bị mê hoặc, liền mở miệng.

“Bé cưng thật ngoan.”

Giống như bộ phim đang chiếu đi chiếu lại bỗng nhiên ngừng lại.

Suy nghĩ của cô lại bị đứt.

Thay vào đó, là cảm giác cơ thể sôi trào mãnh liệt đến khó có thể nhẫn nại.

Ngón tay Nhậm Tình vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, trêu chọc, chà đạp chỗ sâu nhất lại nhạy cảm nhất kia.

Cô ôm cổ Nhậm Tình, rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, cô hét lên một tiếng, thân thể mềm nhũn.

Nụ hoa phun ra một lượng lớn nước, trực tiếp làm ướt bàn tay Nhậm Tình còn chưa đủ, trên ga trải giường còn đọng một vũng nước, lại dần dần lan rộng ra.

Như là một đóa hoa đang dần dần nở rộ.

Nhậm Diên có thể ngửi thấy mùi hoa thủy tiên nồng nàn.

Giấu ở phía sau hương thơm say lòng người này, là ý đồ xâm lược và chiếm hữu mãnh liệt đến nỗi không thể tự kiểm soát của Alpha, đây là tín hiệu pheromone truyền đạt ——

Muốn cᏂị©Ꮒ em ấy.

Muốn trói em ấy vào giường, không cho đi những nơi khác nữa.

Tốt nhất là rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng em ấy, làm em ấy đến khi mang thai con của mình.

Nếu là ngày thường, cô ngửi thấy mùi hương này cách 800 mét đã muốn quay đầu chạy trốn. Thế nhưng là giờ phút này, đầu lại cực kỳ mê man, ngửi thấy mùi thủy tiên cũng chỉ có thể nghĩ đến đây là mùi của anh trai. Trong lúc mơ mơ màng màng cơ thể ngược lại càng nóng lên, nhất là chỗ khoang sinh sản nơi bụng dưới kia.

Cô mê man mở mắt ra, thấy Nhậm Tình đang quỳ gối trước người cô và tách hai chân cô ra, mà cự vật nơi hạ thân anh, đang hiên ngang đối diện với tầm mắt cô.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Nhâm Tình vẫn dịu dàng như vậy, khóe môi cũng mang theo ý cười. Thế nhưng là cô cứ cảm thấy con ngươi của anh trai tối hơn bình thường, giống như một vực sâu sâu không thấy đáy, ngược lại là đuôi mắt hiện lên màu đỏ, làm bật lên nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt càng thêm diễm lệ mấy phần.

Du͙© vọиɠ đều viết ở trong mắt, cùng anh trai thanh quý vô trần của ngày thường quả thực như hai người khác nhau.

Không, không bằng nói đẹp đến mức không giống người phàm.

…… Giống như yêu tinh bước ra từ thoại bản.

Anh cúi người xuống, hôn lên đôi mắt và bờ môi cô, lực tay cứng rắn còn không nói gì khác, khiến cô không tự chủ được mà khép hai chân lại.

Cô cảm nhận được có thứ gì đó nóng bỏng chen vào giữa hai chân của mình, chống vào bắp đùi của cô triền miên.

Bên tai truyền đến một tiếng than thở khàn khàn, tiếp theo đó là âm thành khàn khàn giống vậy của anh trai: “Bé cưng ngoan, kẹp chặt một chút.”

Cô vô ý thức làm theo, sau đó liền nghe thấy Nhậm Tình rên khẽ một tiếng, vật giữa hai chân cô cũng bắt đầu co giật.

Trong lúc ý thức mơ hồ, lỗ tai của cô nóng lên, giống như bị Nhậm Tình cắn.

Hơi nóng anh thở ra tiến vào trong lỗ tai, Nhậm Diên lại run run một cái, đồng thời tiến vào trong đầu còn có một câu.

“Bé cưng, đừng để anh chờ lâu.”

“Nếu không đến lúc đó bị cᏂị©Ꮒ đến không chịu nổi chính là em.”