Nhưng mỗi lần con mèo màu cam đều kiên nhẫn đến gần, dụi thân thể bẩn thỉu vào góc áo Lộc Dư An, lấy lòng nũng nịu kêu, lại không biết như vậy sẽ càng thêm xấu xí.
Nếu như nói lúc không làm nũng còn có mấy phần thanh tú, làm nũng rồi cũng chỉ còn lại có *dầu mỡ.
*Thuật ngữ này hiện nay chủ yếu được cư dân mạng sử dụng để chế giễu sự bóng bẩy, nhếch nhác, luộm thuộm.
"Ngốc thật." Lộc Dư An nhịn không được thấp giọng.
Sau khi cậu chết, sau này nó làm sao bây giờ? Người thuê nhà kế tiếp sẽ như thế nào, nhỡ đâu con mèo đó vẫn ngốc nghếch tới gần thì làm sao.
Nó vừa ngốc vừa xấu, ngay cả bán moe cũng không thuần thục thì sao lừa được phiếu cơm kế tiếp đây?
Nó thậm chí còn không biết đánh nhau, Lộc Dư An ở trong ngõ nhỏ gần đó nhìn thấy nó vài lần, dường như ngay cả đồng loại của nó cũng ghét bỏ nó, mỗi lần đều bị đàn mèo khác nhau đuổi theo đánh, không hề có sức đánh trả, chỉ có thể bị đánh đến kêu meo meo.
Khuôn mặt Lộc Dư An hiếm khi xuất hiện vài phần sầu lo.
Chờ sau khi cậu chết, ai sẽ chăm sóc con mèo hề đây?
Không phải cậu không nghĩ đến nhỡ đâu, chẳng qua cậu cũng không dám hy vọng xa vời vào sự tử tế của vận mệnh.
Cuộc đời hai mươi năm của cậu tựa như trò đùa của vận mệnh, bị cắt thành hai bộ phận hoàn toàn khác nhau.
Trước năm tuổi cậu là đứa con út được chờ đợi từ lâu của nhà họ Lộc, là Tiểu Bá Vương nói một không hai trong nhà, bố mẹ yêu thương, anh trai bảo vệ, được nâng ở lòng bàn tay nhận muôn vàn sủng ái, *sao vây quanh trăng. Những gì có thể nhớ được từ ký ức xa xăm và mơ hồ là một căn phòng đầy đồ chơi, cùng với các món ăn nhẹ và bánh ngọt không thể gọi tên.
*Chúng tinh phủng nguyệt có nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Mà năm năm tuổi ấy hết thảy chuyển biến đột ngột, cậu ngoài ý muốn rơi xuống nước, gặp nạn lớn không chết, trôi về phía hạ lưu, được một hộ gia đình không có con nhặt về nhà. Bọn họ thấy cậu tuổi nhỏ thân thể lại khỏe mạnh, nổi lên ý đồ xấu, muốn coi cậu là con nuôi, với tâm tư để làm sổ tiết kiệm. Ban đầu những người đó đối với cậu còn có chút kiên nhẫn, nguyện ý dỗ dành tính tình thối của cậu, cho đến khi cậu đổi xưng hô gọi bố mẹ.
Bởi vì cậu còn nhỏ nên ký ức có chút mơ hồ, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng có chuyện duy nhất cậu rất rõ ràng mình không phải con của những người đó, mơ hồ nhớ rõ giọng nói dịu dàng của mẹ và tấm lưng dày rộng rắn chắc của bố, từ đầu tới cuối kiên trì những người đó không phải bố mẹ của cậu.
Dù cho tất cả mọi người bên cạnh đều nói cho cậu biết, bọn họ mới là bố mẹ của mình.
Cậu cũng chưa từng dao động.
Gia đình kia mất kiên nhẫn chuyển sang ghét bỏ giữ cậu lại chẳng có ích gì, lại không vứt được phiền phức này, đã từng có thời gian rất lâu nhốt cậu vào phòng chứa đồ lặt vặt.
Có lẽ cậu kiêu căng từ nhỏ, hết lần này tới lần khác xương cốt cứng rắn, cho dù như thế nào cũng một mực không chịu sửa miệng.
Phòng chứa đồ tối đen để lại ấn tượng cực kỳ sâu trong ký ức của cậu.
Trong phòng chứa đồ chật chội chỉ có một cánh cửa sổ cao đến mức chỉ khi cậu ngửa đầu mới có thể nhìn thấy, đây chính là nguồn sáng duy nhất trong phòng chứa đồ.
Khi đó đúng lúc tuyết lớn, sự rét lạnh của xi măng xuyên thấu qua quần áo mỏng manh mang đi tất cả nhiệt độ trên cơ thể cậu, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ kính chiếu lên xi măng tạo ra một ô vuông nho nhỏ là nguồn nhiệt duy nhất của cậu.
Cậu cố gắng cuộn tròn người dưới ánh mặt trời, giống như một chú chó nhỏ lang thang.
Thật ra cậu rất yếu ớt, từ nhỏ đã sợ lạnh cũng sợ đau.
Nhưng cậu lại không muốn đổi xưng hô, cậu không ngừng run rẩy lặp lại trong lòng, mẹ cậu là người mẹ dịu dàng nhất, bố cậu là siêu anh hùng không gì không làm được, bố rất nhanh sẽ tới cứu cậu.
Cậu chỉ cần kiên trì một chút là được.
Cậu co ro ôm lấy bản thân lạnh như băng hết lần này tới lần khác nhìn cây du lớn ngoài cửa sổ kính, ý đồ lừa gạt chính mình, không xảy ra chuyện gì cả, một giây sau, bố mẹ sẽ đau lòng ôm lấy cậu.
Đáng tiếc không có gì xảy ra.
Chỉ có rét lạnh, phảng phất muốn làm đông từng tấc máu một.
Nhưng cuối cùng, ý thức của cậu đã mơ hồ.
Cậu đã không còn những ký ức đau khổ kia nữa, nhưng cậu luôn nhớ rõ cành cây cong queo chiếm hơn nửa tầm nhìn cửa sổ phòng chứa đồ.
Cậu biết loại cây này, loại cây này gọi là cây du, bố cậu đem nó về trồng một cây du lớn trong sân nhà, ngoài cửa sổ kính phòng cậu có thể nhìn thấy một góc cây du to.
Nhìn cái cây đó như thể đang ở nhà vậy.
Cậu mơ mơ màng màng sốt vài ngày, về sau gia đình đó không muốn mất công chăm sóc cậu trong khoảng thời gian này, lại không muốn để cho cậu bệnh chết ở nhà mình, nên sang tay bán cậu đi.
Trải qua mấy năm bị bán, Lộc Dư An vẫn tránh nhớ lại, mỗi lần nhớ tới cậu sẽ bị những tầng bóng tối nhìn không thấy biên giới ép đến không thở nổi.
Cậu chống đỡ đi qua những ngày đó, bởi vì cậu vẫn tin tưởng vững chắc, rằng bố mẹ cậu, vẫn luôn đang tìm cậu.
Và cậu sẽ vượt qua bóng tối này và gặp lại họ.
Nhưng thời gian từng ngày trôi qua, chỉ sống sót thôi đã hao hết toàn bộ tinh thần và sức lực của cậu, ký ức của cậu đối với gia đình cũng dần mờ nhạt, ngoại trừ một ít ký ức sâu sắc, cậu không nhớ nổi tên của bố mẹ. Dần dần cậu không còn chờ mong nữa, không mong đợi sẽ không có đau khổ.