Người Trộm Vận Mệnh Của Tôi

Chương 5: Giải cứu trúc mã bị hạ cổ trùng

Khi chúng tôi nghe Cố Hạo Trạch nói rằng đang đưa bạn gái về nhà để gặp cha mẹ anh ấy, Lục Thanh Huyền và tôi không thể không liếc nhìn nhau một cái.

Tình yêu đích thực, tình yêu đích thực đúng nghĩa.

Mặc dù cô gái này nhìn hơi khó coi nhưng cô ấy thực sự rất may mắn.

Lục Thanh Huyền nháy mắt ra hiệu với tôi:

"Chúng ta đi mua một chai nước."

Vừa nói xong anh ta lôi tôi sang một ngăn khác không có người.

Lục Thanh Huyền lo lắng nhìn ngó xung quanh, khi đã chắc chắn rằng Cố Hạo Trạch không đi theo và không những người khác ở gần, lúc này mới ghé sát vào tai tôi và thì thầm:

"Đầu bạn học của cô bị hạ cổ trùng rồi, chúng ta phải cứu hắn."

Tôi nhìn anh ta không hài lòng:

“Thanh huyền tiểu đạo trưởng, làm một đạo sĩ đã xuất quan, đạo trưởng đừng có trông mặt mà bắt hình dong?”

"Cô gái đó quả thực không ưa nhìn cho lắm, nhưng có lẽ cô ấy có nhiều đức tính tốt đẹp ?"

Lục Thanh Huyền vỗ trán:

“Vô Lượng Thiên Tôn, tiểu đạo nói hạ cổ trùng, là thật sự hạ cổ trùng, đồng học của cô bị người hạ cổ trùng đào hoa.”

Theo Lục Thanh Huyền, cổ trùng hoa đào là loại thuật cổ trùng độc ác nhất trong các loại bí thuật cổ trùng.

Người hạ cổ sẽ đưa cổ trùng vào cơ thể đối phương, cổ trùng đào hoa có màu hồng trong suốt, thích sống trong não người, từ từ ăn mòn và đoạt quyền khống chế não người.

Không đến một năm nữa, người bị hạ cổ sẽ trở thành một khối xác sống, không có linh hồn chỉ biết nghe theo lời của người đã hạ cổ. Sau 2 năm, những người bị hạ cổ trùng sẽ chết vì toàn bộ đại não của họ đã bị ăn hếtTôi đường đường là một sinh viên tốt nghiệp đại học hệ chính quy 985 một cách đàng hoàng, anh cùng với tôi nói chuyện này? Tôi tin được?

Tôi kinh ngạc nhìn tiểu đạo sĩ:

"Tiểu đạo sĩ ngài cảm thấy tôi giống người hạ cổ trùng đào hoa sao?"

Lục Thanh Huyền lo lắng nhìn tôi:

“Miêu Giang Ngũ Đầu là những người cực kỳ thâm độc và độc ác, tâm tư những người này quái dị, đặc biệt là những người thuộc phái đào hoa, phái này đều có tính chiếm hữu rất cao và luôn có tính khống chế mọi hành động của đối tượng hạ cổ trùng.”

"Vừa rồi bạn học của cô cười với cô lâu một chút, như vậy là đủ khiến Cổ sư chán ghét cô, từ giờ về sau cô phải đặc biệt cẩn thận, cô ta nhất định sẽ làm mọi cách cho cô ăn đồ cô ta đưa, cô nhất định không được nhận cũng không được ăn."

Lục Thanh Huyền vẻ mặt lo lắng, ánh mắt anh ta quá chân thành,

Nhìn vào đôi đồng tử đen láy của anh ta, tôi không thể không tin.

Thế kỷ 21 rồi mà còn có truyện khó tin đến thái quá như vậy sao?

Nếu việc hạ cổ trùng là thật, điều đó có nghĩa là bản mệnh của tôi đã bị tráo đổi cũng là sự thật?

Cho nên cái chết của cha mẹ tôi không phải là một tai nạn, mà là một tai họa do con người gây ra.

Trong toa tàu bật điều hòa, nhiệt độ rất thấp, nhưng sau lưng tôi lại túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Dựa theo những gì Lục Thanh Huyền nói, hung thủ đã động chân tay can thiệp vào phần mộ của tổ tiên của nhà tôi, nghĩ đến việc bị người ta nhìn chằm chằm hơn 20 năm, tôi nắm chặt tay.

Con mẹ nó!

Rốt cuộc là ai làm?!!

Tôi lo lắng bóp chặt chai nước, đi theo Lục Thanh Huyền trở lại toa xe, suýt chút nữa rẽ ngoặt nhầm chỗ.

Theo những gì Lục Thanh Huyền nói, những cổ trùng hoa đào ở trong não đều yêu thích nước, những người bị hạ cổ trùng hoa đào không ngừng uống nước liên tục.

Hơn nữa, người có cô trùng đào hoa trong người sẽ có đuôi mắt sẽ mang theo mạt hồng nhạt, trông có vẻ quyến rũ lạ thường

.

"Đây là kẹo em tự làm, chị ăn một cái đi?"

Cùng với một giọng nói khàn khàn và thô ráp, là một bàn tay vừa đen vừa dày giơ ra trước mặt tôi, trong lòng bàn tay có một vài viên kẹo nhiều màu sắc.

"Ối trời."

Tôi không khỏi thốt lên rồi nuốt nước bọt, trời ạ, Lục Thanh Huyền thật sự xuất sắc anh ta nói đúng rồi!!!

“A Lê của tôi làm kẹo là giỏi nhất, Kẹo cô ấy làm ngon hơn kẹo ngoài thị trường. Mau nếm thử đi."

Cố Hạo Trạch nhiệt tình nhìn tôi giới thiệu, khóe mắt cậu ấy hơi nhếch lên in một vệt hồng hồng, như thể cậu ấy đã thoa một lớp phấn má hồng lên đó.

"Thật đáng tiếc, tôi đang giảm béo không ăn được đường."

“Thật không, kia cũng thật là quá đáng tiếc.”

Người phụ nữ rút bàn tay đang đưa ra, khóe miệng nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại u ám âm lãnh, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, giống như mấy con chó dữ ở dưới quê có thể chồm lên cắn tôi bất cứ lúc nào.

Chúa ơi, trông cô ta thật quá đáng sợ.

Phía dưới gầm bàn, tay tôi không tự chủ mà nắm chặt lấy tay của Lục Thanh Huyền.