Tô Uẩn cô tuy rằng không nói rõ được ở vị diện siêu cấp là một người có năng lực tới cỡ nào, nhưng cũng là tồn tại mà người người đều kính trọng.
Dù sao thì cô cũng là nhiệm vụ giả cấp bậc tinh anh nhất mà vị diện siêu cấp bồi dưỡng ra.
Mà hiện giờ Lưu giáo thụ, thế nhưng dùng ngôn ngữ xúc phạm, vũ nhục cô như vậy, thực sự là làm cô không thể nhịn được nữa.
Cô nhìn Lưu giáo thụ tự cho mình là đúng đang đứng ở trên bục, trong miệng vẫn không ngừng thốt ra những từ ngữ “cuồng ngôn”*, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng dậy.
*Cuồng ngôn: lời nói điên rồ — lời nói cao nhưng không hợp với thực tế.
Lam Hiểu Nhu thấy vậy, còn tưởng rằng Tô Uẩn muốn cùng Lưu giáo thụ giằng co, cũng vội vàng đứng dậy.
Khác với ngày thường vẫn luôn muốn tránh né Lưu giáo thụ ba phần, lúc này lại đột nhiên hét lên một tiếng, “Lưu lão đầu, ông là không muốn sống nữa đúng không, hòn ngọc quý trên tay Bạch gia, là người ông có thể phê bình sao, ông cũng không nhìn lại bản thân xem mình có mấy cái mạng!”
Lưu giáo thụ ngày thường không được người ta yêu thích, ai nấy đều ngầm không gọi hắn là giáo sư hay giáo thụ, mà kêu hắn là Lưu lão đầu. Lam Hiểu Nhu kích động, thế nhưng trực tiếp gọi hắn bằng cái tên mọi người vẫn hay gọi.
Lam Hiểu Nhu vừa dứt lời, Lưu giáo thụ đột nhiên im bặt, những người lúc trước đó đã đoán được thân phận của Tô Uẩn, trên mặt đều lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Còn dư lại vài bạn học có chút mê mang, ở trong lòng đem lời Lam Hiểu Nhu vừa nói lật đi lật lại mấy lần, qua lại quay cuồng mấy lần, mới ngộ ra thân phận Tô Uẩn.
Bọn họ lộ ra biểu tình không dám tin, nghĩ đến bộ dáng hả hê xem kịch của bọn họ lúc nãy, không biết nếu Tô Uẩn thấy được, bọn họ có thể bị liên luỵ hay không.
Nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện này đều là do Lưu giáo thụ gây ra, mọi người đều ném ánh mắt chán ghét về phía ông ta.
Biểu tình của Lưu giáo thụ quả thực so với bọn họ còn khϊếp sợ hơn, miệng vẫn còn duy trì khẩu hình vừa rồi.
Miệng mở ra, đồng tử co chặt, trên mặt lỗ rõ vẻ hoảng loạn.
Xem ra hắn cũng đoán được thân phận của Tô Uẩn, đáng tiếc, người của Bạch gia thật sự không phải người mà hắn có thể thuyết giáo.
Rất nhiều người đang chờ Tô Uẩn nổi giận, chờ cô giúp mọi người hả giận.
Mà Tô Uẩn bên này sau khi đứng lên, cũng không nói gì với Lưu giáo thụ, thay vào đó, cô đứng dậy đeo ba lô lên lưng, rồi đi ra khỏi phòng học.
Lưu giáo thụ thật sự không nghĩ tới, một học sinh đột nhiên xuất hiện trong lớp học, thế nhưng lại là hòn ngọc quý trên tay Bạch gia, tuy không phải ruột thịt, nhưng vẫn được nhà họ Bạch coi như báu vật.
Thấy Tô Uẩn sắp rời khỏi phòng học, Lưu giáo thụ vội vàng kêu cô lại, “Bạch tiểu thư, xin dừng bước…”
Tô Uẩn cũng không vì lời nói của hắn mà dừng lại, hơn nữa liền sắp ra khỏi phòng học.
Lưu giáo thụ vội vàng đi xuống bục giảng, “Bạch tiểu thư dừng bước, em nghe tôi giải thích!”
Lưu giáo thụ bất chấp mất mặt trước tất cả học sinh, dùng ngữ khí khẩn cầu giữ Tô Uẩn lại.
Thời điểm Tô Uẩn sắp bước ra ngoài, Lưu giáo thụ nhanh chóng ngăn cản, không cho cô rời khỏi.
Nhìn khuôn mặt bình đạm của Tô Uẩn, Lưu giáo thụ cảm thấy có chút may mắn, ít nhất đối phương không có thần sắc tức giận.
“Bạch tiểu thư, em xem tôi hôm nay cũng không biết thân phận của em, nói chuyện ít nhiều có chút mạo phạm, em đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi được không.”
Một phen thái độ khẩn cầu, tuy không đến mức hèn mọn ăn nói khép nép, nhưng cũng là giới hạn nhẫn nại thấp nhất của Lưu giáo thụ.
Nghĩ đến từ khi có địa vị hôm nay, làm gì có ai khiến hắn phải ăn nói khép nép như vậy.
Lưu giáo thụ tuy rằng trong lòng có oán khí, lại cũng không dám ở trước mặt Tô Uẩn biểu lộ ra ngoài.
Rốt cuộc thì hắn cũng không phải người dòng chính, chỉ là một dòng bên nho nhỏ, nếu thực sự đắc tội Bạch gia, người trong gia tộc tuyệt đối sẽ hy sinh hắn, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ thành không.
Thành tựu hiện giờ hắn có được sắp chảy về hướng đông a.
Nghĩ vậy, Lưu giáo thụ càng không thể để Tô Uẩn rời đi, hắn không thể mất đi địa vị này, hắn chịu đủ những ánh mắt khinh bỉ của những người trong gia tộc rồi.
“Bạch tiểu thư, em xem tôi lớn tuổi như vậy rồi, cũng đừng so đo làm gì, già rồi nên có chút hồ đồ, lúc nãy mới mạo phạm em…”
Lưu giáo thụ còn đang ở một bên không ngừng xin lỗi, đồng học xung quanh lần đầu thấy bộ dáng này của hắn, cũng rất mới mẻ, ở một bên xem trò hay.
Nhưng Tô Uẩn lại lười nghe hắn dong dài như vậy, cô vừa mới biết được một sự kiện, cho nên mới muốn rời đi.
Chỉ là lại bị Lưu giáo thụ ở trước mặt này ngăn lại, cái này làm cho cô rất không kiên nhẫn.
Nghe được hắn còn đang huyên thuyên không ngừng, cô đánh gãy lời đối phương, “Nếu đã biết bản thân lớn tuổi, thì cũng nên về hưu đi, dựa vào có chút tuổi già mà lên mặt không khiến cho thầy tốt lên được đâu, có câu lời nói ra như bát nước đổ đi, thầy phải vì lời nói của mình mà chịu trách nhiệm, chuyện hôm nay em cũng không tính làm gì thầy, nhưng để Bạch gia biết được sẽ như thế nào, cái này em không biết.”
Nghe được lời Tô Uẩn nói, Lưu giáo thụ biết hắn xong rồi, hai mắt hắn mang theo phẫn nộ nhìn người trước mắt, sắc mặt cũng có chút vặn vẹo.
Bộ dáng kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Uẩn.
Lưu giáo thụ trong lòng biết rõ, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ đến tai Bạch gia, hậu quả sau đó, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
Tô Uẩn lướt qua Lưu giáo thụ, đi thẳng ra phía cửa, không biết nghĩ tới cái gì, quay lại nói với Lưu giáo thụ còn đang đứng yên tại chỗ nói, “A, đúng rồi, em không phải họ Bạch, cũng không phải Bạch tiểu thư, em tên Tô Uẩn.”
Nói xong câu đó, Tô Uẩn cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thấy Tô Uẩn rời đi, Lam Hiểu Nhu không yên tâm, cô cũng đi theo rời khỏi phòng học, “Tô Uẩn cậu đi đâu vậy, từ từ chờ tôi….”
Sau khi Tô Uẩn rời đi, cả phòng học lập tức trở nên rối loạn, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, đề tài đều quay xung quanh Bạch gia cùng Tô Uẩn.
Mà Lưu giáo thụ cuối cùng tâm như tro tàn, hắn biết chính mình mấy năm nay đã có chút quá phận, không nhận rõ vị trí của bản thân.
Hắn chỉ là người xuất thân từ một nhánh nhỏ của Lưu gia, hoàn toàn không phải những người dòng chính được ô dù gia tộc che chở.
Một khi xảy ra chuyện, hắn chính là người trước tiên bị từ bỏ.
Hiện giờ chỉ có thể chờ chết, mấy năm nay, những cực cực khổ mà hắn phải chịu trước đó, toàn bộ trả thù lên trên đám học sinh này.
Bởi vì bản thân hắn là dòng bên, ăn qua không ít đau khổ, thực chướng mắt đám con cháu gia tộc có quyền thế này, cũng không ít lần làm khó bọn họ.
Biết bọn họ thấy hắn là người Lưu gia, cũng không khó xử hắn, cho nên hắn mới có can đảm tác oai tác quái như vậy.
Hiện giờ rốt cuộc cũng xảy ra chuyện.
Lưu giáo thụ có chút suy sút đi lên bục giảng, cầm lấy sách giáo khoa, liền rời khỏi phòng học.
Thời điểm hắn rời đi, ẩn ẩn còn nghe được phía sau truyền đến tiếng nghị luận, thường thường nhảy ra những từ như Bạch gia, Tô Uẩn, còn có chữ gia tộc.
Bóng dáng lưu giáo thụ rời đi, dừng ở trong mắt mọi người, lưng có chút còng, nhìn thật đáng thương.
Chỉ là không có ai thương hại hắn, bởi vì có câu nói rất đúng, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Người như Lưu giáo thụ, đơn giản chỉ là đυ.ng tới Tô Uẩn, nếu hắn đυ.ng tới gia tộc xã hội đen, nói không chừng mạng cũng chẳng còn.
Tuy hắn chỉ tới học viện quý tộc này không bao lâu, lại đắc tội tới hầu hết mọi người ở đây, trừ bỏ mấy gia tộc không dám chọc vào, hắn cơ hồ đều đắc tội hết.