Kẻ Bắt Nạt Tôi Trở Thành Thần Tượng

Chương 16: Tự vả mặt fan

Về đến nhà, Trần Vũ gần như đã bình tĩnh lại, có chút rụt rè nhìn tôi: “Có phải anh dọa Nguyệt Nguyệt không?”

Tôi lắc đầu.

Thấy anh ấy rời khỏi phòng tôi, tôi mới mở lòng bàn tay ra.

Bên trong chính là thiết bị điện tử mà anh ấy thường xuyên đeo bên tai.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy rất sớm, đẩy cửa ra thấy thân hình Trần Vũ cứng đờ.

Anh ấy cầm cây lau nhà, xấu hổ nhìn tôi: “Nguyệt Nguyệt”

Không biết từ khi nào mà trên mặt đất có rất nhiều rác rưởi, mùi hôi thối bốc lên.

Anh ấy sợ tôi lo lắng, nói với tôi: “Anh báo cảnh sát rồi, không có việc gì”

Tôi chỉ nhìn anh ấy: “Hôm nay anh không đi làm”

“Anh nghỉ phép”

Phải không.l?

Tôi nghĩ tới video Trần Vũ che chở tôi trên weibo, bên dưới đều là bình luận mắng chửi.

Trần Vũ vẫn vui tươi hớn hở:

“Nguyệt Nguyệt, em đừng có thấy gánh nặng, có chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ qua thôi, anh đã nhờ người kiểm tra chuyện quá khứ, chuyện Mạnh Niệm Niệm đã làm không thể che giấu được”

“Khi đó, cô ta vẫn còn là vị thành niên, vô dụng thôi”. Tôi bình tĩnh mà trần thuật một hiện thực tàn khốc. “Fans của cô ta cũng sẽ che giấu giúp”

Anh ấy trầm mặc.

Tôi duỗi tay, sờ vết sơn đỏ trên tường, phía trên là những câu từ nhục mạ quá mức quen thuộc, sơn dính trên tay tôi rất giống máu.

Tôi cười: “Anh, ngày mai, em muốn đi gặp Mạnh Niệm Niệm”

Thân thể của tôi thật sự suy yếu, dù gì thì tinh thần cũng bị ngược đãi một thời gian dài, muốn có một thân thể khỏe mạnh quá khó khăn.

Cho nên tôi vẫn là ngồi trên xe lăn.

Mạnh Niệm Niệm thấy tôi, trong mắt cô ta toàn là ý hận, có lẽ là mấy ngày nay, tình trạng bị tra tấn của cô ta trong 2 tuần đều xuất hiện.

Tôi có thể bảo đảm, chuyện này sẽ là bóng ma cả đời sau này của cô ta.

“Kẻ gϊếŧ người”

Có người mở miệng trước.

Là người đã xông tới tôi vào đêm trước, fans não tàn của Mạnh Niệm Niệm, cũng là người fans lâu năm của cô ta, hiện tại hắn cầm điện thoại di động phát sóng trực tiếp. Phòng phát sóng trực tiếp tất cả đều là fans của Mạnh Niệm Niệm, bọn họ muốn chính mắt chứng kiến kết cục của tôi.

“Ngô Nguyệt, cuối cùng cậu cũng tới!”

Mặt Mạnh Niệm Niệm vặn vẹo, cố gắng tỏ vẻ quan tâm tôi, rõ ràng trong mắt đều là sợ hãi nhưng hành động lại biểu thị tôi hãm hại cô ta.

Cuộc họp báo còn có 1 giờ.

Tôi không phản ứng cô ta, chỉ quay đầu nhìn Trần Vũ: “Em muốn đi nghỉ ngơi một chút”

Trần Vũ gật đầu, đẩy tôi tới phòng nghỉ.

Điện thoại anh ấy luôn rung.

Rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy có người gọi là chủ nhiệm bệnh viện.

Nhưng mà anh ấy giống như không nghe thấy vậy, sau đó bật im lặng.

Tôi cười nói: "Em không sao đâu, anh đi nghe điện thoại đi, em muốn nhắm mắt một chút”

Anh ấy có chút chần chờ.

Nhưng thấy thái độ tôi kiên quyết, anh ấy vẫn là đi ra ngoài, không quên dặn dò tôi khóa cửa phòng.

Phòng nghỉ thực yên tĩnh.

Đôi tay tôi nắm chặt, nghe tiếng bước chân đang tới.

“Mạnh Niệm Niệm, tao không nghĩ mày còn có thể nhảy nhót”

Mạnh Niệm Niệm cười lạnh, ôm tay ác độc nhìn tôi, hận như không thể tát tôi vậy: “Tiện nhân, mày chờ đi, chờ họp báo xong, tao nhất định giet chet mày!”

Nhớ lại thời điểm bị tôi tra tấn như chó, cô ta hận không thể giet chet tôi.

Người đại diện có trí nhớ lâu, hiện tại đi bên cạnh Mạnh Niệm Niệm: "Đi nhanh đi, đừng có nói chuyện lung tung, tai vách mạch rừng, bị người khác nghe thấy không tốt”

“Tôi cần cô lo sao?”

Mạnh Niệm Niệm ném tay cô ta ra: “Nếu không phải tại cô ngu thì sao tôi có tội được! Cô chờ đi, ngày mai tôi cũng hành chet cô!”

Sắc mặt người đại diện xanh mét, suýt chút nữa tức chet, nghe thấy chính mình sẽ bị hành, cô ta còn lo chuyện gì cho Mạnh Niệm Niệm nữa.

“Mày muốn giet chet tao hả?”

Tôi cười: “Nếu không phải vì fans của mày thì mày cho rằng mày có thể xoay chuyển tình thế hả? Mạnh Niệm Niệm, cuộc đời của tao bị mày hủy hoại rồi, mày dựa vào đâu mà không cho tao hận mày?”

“Là do mày rẻ mạt, nghèo hèn!”

Mạnh Niệm Niệm khắc nghiệt nói: “Ai kêu mày học giỏi hơn tao, hại tao tuột hạng, ai kêu những đứa con trai trong trường thích mày! Mẹ nó! Mày với mẹ mày giống như nhau vậy, đều là con cɧó ©áϊ bị xích! Có tư cách gì mà ngồi cùng, ăn cùng với tao!”

Cô ta càng nghĩ càng tức, nhìn tôi đầy oán hận: “Ngô Nguyệt, vì sao mỗi lần tao gặp mày đều xui xẻo, mày xứng đáng sống ở bệnh viện tâm thần cả đời!”

“Thì ra, đây là ánh sáng mà fans nói”

Tôi cực kì bĩnh tĩnh: “Tao tiếp nhận kiến thức này rồi, bọn họ thật hèn hạ”

“Thì sao?”

Mạnh Niệm Niệm đắc ý:

“Bọn họ chính là con chó của tao, tao nói cái gì thì bọn họ nghe cái đó, chỉ cần tao rớt một giọt nước mắt thôi, thì bọn họ cũng sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, mấy đĩa nhạc tốn có mấy đồng tiền thôi à rẻ lắm, nhưng mà bán ra mấy trăm ngàn, thu rất nhiều nha”

“Mày có biết không, còn có rất nhiều người ngu ngốc như mày vậy á, nói là mình bị bắt nạt, mong tao an ủi, tao cười chết, nếu không phải bởi vì bọn họ ngu, ghê tởm giống như mày thì sao người khác lại đi bắt nạt bọn họ, thật xứng đáng.... sao mày nhìn tao kiểu đó?”

Mạnh Niệm Niệm ý thức được không đúng, đặc biệt là khi nhìn thấy tôi bình tĩnh đến dọa người.

Cô ta cũng không phải loại không có đầu óc, khi tôi đi vào đã bị lục soát người rồi, không có đem theo thiết bị nghe trộm nào hết, nếu không thì cô ta cũng sẽ không tự phơi bày mọi chuyện như vậy.

Nhưng hiện tại cô ta thấy không ổn.

Tôi cười.

Cửa bị phá mở.