Lúc Tô Chỉ đến trường thì vừa tròn bảy rưỡi, vẫn sớm hơn một chút so với lúc bình thường cô hay đi.
Trường trung học số 4 vốn là trường cấp ba xếp hạng dưới trong danh sách các trường của thành phố Bắc Xuyên, vậy nên tiết truy bài buổi sáng trông cũng có vẻ cực kỳ rời rạc không tập trung. Tô Chỉ nằm bò ra mặt bàn, không biết Tô Xương Minh rốt cuộc sẽ gọi điện thoại cho cô lúc mấy giờ.
Ban đêm ở Mỹ chắc là cũng chẳng còn lại mấy tiếng nữa đâu.
Tô Chỉ đặt điện thoại về chế độ rung, sau đó nhét vào ngăn bàn.
“Hôm nay cậu đến sớm thế!” Ngôn Hy vừa vào lớp đã nhìn thấy Tô Chỉ đang nằm bò ra mặt bàn.
Tô Chỉ dịch ghế về phía trước để Ngôn Hy đi vào, nhưng cô vẫn nằm trên mặt bàn, khẽ hé mắt nhìn Ngôn Hy.
“Tối qua thức khuya à?” Ngôn Hy đặt balo xuống rồi vuốt tóc cô, “Sao trông bộ dạng cậu còn uể oải hơn cả người thức trắng đêm nói chuyện với A Chính là tớ thế hả?”
Tô Chỉ nhếch khóe môi cười một cái, đưa tay dụi dụi mắt.
“Ngôn Hy, tớ phải chuyển nhà rồi.”
“Chuyển nhà?” Ngôn Hy sững người, “Gia đình cậu phải chuyển nhà sao?”
“Không phải, chỉ một mình tớ thôi, tớ phải chuyển ra ngoài sống.” Tô Chỉ nói.
Ngôn Hy nhíu mày, khó hiểu nói: “Ba cậu không cho cậu sống trong nhà nữa?”
Tô Chỉ gật đầu, “Cậu còn nhớ thầy Trình bọn mình gặp hôm đó không?”
“Cậu nói cái vị giáo sư đại học Bắc Xuyên đấy á?”
“Phải.”
“Tớ nhớ chứ,” Ngôn Hy sởn tóc gáy, “Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ cảm giác kinh hoàng khi bị bắt quả tang lúc đó đấy, thầy ấy đáng sợ chết đi được!”
“Bây giờ tớ đang sống ở nhà thấy ấy.”
Tô Chỉ vừa dứt lời, Ngôn Hy lập tức trợn tròn hai mắt, một lúc sau vẫn không thốt nên lời.
“... Cậu nói, bây giờ cậu đang sống trong nhà thầy Trình đó á?”
Tô Chỉ gật đầu, sau đó kể lại cho Ngôn Hy nghe đầu đuôi toàn bộ sự việc một cách ngắn gọn.
“Tớ phải gọi điện thoại cho Tô Xương Minh, tớ không đời nào sống trong nhà của người kia đâu.” Tô Chỉ ngồi thẳng người dậy, giọng nói của cô trầm thấp mà lại chậm rãi, như thể đã hạ quyết tâm.
“Nhưng mà tại sao?” Ngôn Hy càng lúc càng nhíu chặt mày, “Theo lời cậu nói thì có vẻ thầy ấy cũng không phải kiểu xấu xa lắm mà?”
Tô Chỉ khựng lại trong giây lát, sau đó chỉ nói lặp lại: “Tớ sẽ không sống trong nhà của người đó đâu.”
Ngôn Hy nhìn Tô Chỉ hồi lâu, cô ấy thấy nghi hoặc, nhưng cũng cảm thấy vẫn nên hỏi ra thành lời: “Cậu là thật sự rất ghét thầy Trình đó nên mới muốn chuyển đi, hay đây chỉ là cách cậu thu hút sự chú ý của ba cậu, để ông ấy thay đổi ý định?”
“Nói chung nghe có vẻ cái bà bác họ thu nhận cậu khi trước rõ ràng còn tệ hơn.”
Nghe thấy lời thắc mắc của Ngôn Hy, cơ thể Tô Chỉ thật lâu sau vẫn không nhúc nhích. Một lúc sau cô mới chậm chạp mở miệng.
Giọng nói của cô rất khẽ, nghe càng giống như thanh âm truyền tới từ phía ngoài cơ thể: “Ngôn Hy, tớ không biết nữa.”
“Tớ chỉ cảm thấy, hình như lần này bọn họ thật sự phải rời đi rồi.”
Thứ dự cảm mãnh liệt và kì lạ đó cứ hết lần này đến lần khác được chứng thực trong mọi chuyện.
“Sống sót cho tới đích đến, sau đó thì sao?”
Sau đó thì sao ư, có lẽ chính cô cũng không biết nữa.
Vùng vẫy, đấu tranh.
Đến cuối cùng, rốt cuộc cô có thể đạt được điều gì đây?
Lẽ nào Tô Xương Minh thật sự sẽ vì cô mà trở về sao? Cô thật sự cho rằng bản thân sẽ không bị vứt bỏ lần nữa ư?
Đôi môi Tô Chỉ mím chặt, cô cúi đầu nhìn cuốn sách bên tay.
Dòng chữ in màu đen cứ chầm chậm di chuyển bay lượn, chúng chồng lên nhau, sau đó mờ dần rồi biến mất không thấy đâu.
-
Suốt cả buổi sáng, chiếc điện thoại nhét trong ngăn bàn của Tô Chỉ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tiết học cuối cùng kết thúc, đã mười một giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Đã mười một giờ bốn mươi lăm phút buổi đêm ở nước Mỹ.
Tô Xương Minh không gọi điện thoại đến cho cô.
Trong thời gian đi ăn trưa, lúc ở trong nhà vệ sinh Tô Chỉ lại gọi vào dãy số kia.
Thậm chí cô cũng không ngạc nhiên cho lắm, bởi vì Tô Xương Minh vẫn chưa bỏ cô ra khỏi danh sách chặn đó.
Hoặc cũng có lẽ ông ta bỏ chặn rồi, nhưng lại tắt máy đi ngủ thôi.
Ông ta chỉ là quên mất mà thôi.
Còn có thể là lý do nào nữa đây?
Tô Chỉ không biết.
Chỗ lý do này có lẽ đã đủ rồi.
Cô vô cảm xiết điện thoại trong tay, đúng lúc cô đẩy cửa buồng định đi ra ngoài thì có ba nữ sinh bước đến trước mặt.
Tô Chỉ vô thức đi về hướng khác nhưng lại bị người ta cố tình chặn giữa đường.
“Chảnh thế, nhìn thấy bạn học cũ mà còn giả vờ không quen biết.” Nữ sinh dẫn đầu đứng khoanh tay trước mặt Tô Chỉ, cô ta nhướng cao lông mày, giọng điệu có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ không hề che giấu.
Tô Chỉ nhìn cô ta một cái, “Có chuyện gì không? Vương Mẫn.”
“Không có gì đâu.” Vương Mẫn lại tiến lên hai bước.
Cô ta không cao bằng Tô Chỉ nhưng lại thích liếc xéo người khác, “Chỉ là nhìn thấy bạn học cũ nên chào hỏi thôi không được à?”
Tô Chỉ lạnh nhạt nhìn Vương Mẫn.
Thật ra cô và Vương Mẫn đúng là bạn học thời cấp hai, chỉ có điều khi ấy hai người chẳng thân quen gì cho cam, cho đến khi lên cấp ba, Tô Chỉ bắt đầu trốn tiết như cơm bữa, thế là cô từng làm bạn với Vương Mẫn trong một khoảng thời gian.
Nhưng chẳng mấy chốc hai người họ đã chia ngả đôi đường.
Tô Chỉ chỉ muốn “sa đọa” để thu hút sự chú ý của Tô Xương Minh, còn Vương Mẫn thì là sa đọa thực sự.
Vương Mẫn không thể hiểu nổi sự lựa chọn của Tô Chỉ, cô ta cảm thấy Tô Chỉ cố làm ra vẻ thanh cao, khinh thường cô ta.
Thế là cô ta thường xuyên chĩa mũi nhọn vào cô ở khắp mọi nơi.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.” Tô Chỉ không muốn xảy ra tranh cãi với cô ta, bèn lạnh mặt định đi qua bên kia.
Ấy thế mà Vương Mẫn cũng không tiến lên chặn đường lần nữa, cô ta chỉ dùng ánh mắt mỉa mai nhìn theo cô rồi hời hợt nói: “Trông xinh xắn thì có tác dụng đếch gì, còn chẳng phải là bị người ta vứt qua vứt lại đấy sao, để tao xem mày vênh váo được đến bao giờ.”
Tô Chỉ không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
-
Tô Xương Minh gọi điện thoại đến cho Trình Hoài Cẩn lúc mười hai giờ trưa.
Ông ta không chắc buổi sáng Trình Hoài Cẩn có rảnh nghe máy hay không, thế là cố ý đợi đến mười hai giờ.
Trình Hoài Cẩn đang đi ra bãi đậu xe sau khi kết thúc tiết dạy buổi sáng, điện thoại chợt nhận được cuộc gọi của Tô Xương Minh. Anh mở cửa xe ngồi vào trong, tiện tay kết nối Bluetooth.
“Cậu Trình, là tôi Tô Xương Minh đây.” Giọng điệu của Tô Xương Minh cực kỳ khách sáo, “Bây giờ cậu Trình có đang bận không?”
“Không bận, có chuyện gì mời anh cứ nói.” Trình Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu một cái, sau đó đạp nhẹ chân ga lái xe ra ngoài.
“Là thế này, tôi biết A Chỉ vừa đến nhà cậu chắc chắn đã gây thêm không ít phiền phức, vẫn mong cậu Trình bỏ quá cho, tôi…”
“...Cô nhóc muốn ra ở riêng, anh có đồng ý chuyện này không?” Trình Hoài Cẩn hoàn toàn không có ý muốn nghe Tô Xương Minh tiếp tục lải nhải xin lỗi nữa, dứt khoát hỏi thẳng vấn đề mà anh quan tâm.
Giọng Tô Xương Minh ở đầu dây bên kia khựng lại một lúc, sau đó lập tức trả lời: “Như thế làm sao mà coi được! Đây là tấm lòng của ba cậu, tôi chắc chắn không thể từ chối được. Năm đó khi ba cậu sống ở nhà chúng tôi, quan hệ của chúng tôi rất…”
“Tôi biết rồi.” Trình Hoài Cẩn nói, “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây.”
“Cậu Trình, Cậu Trình!” Tô Xương Minh vội vàng hô lên trong điện thoại, sau đó cười xấu hổ nói, “Lý do tôi không nhận máy của con bé nữa chắc là cậu cũng biết. Là vì bà nhà tôi mang thai rồi.”
Ngón tay đang định ấn ngắt máy của Trình Hoài Cẩn khẽ dời ra một chút, “Chúc mừng.”
“Hai người chúng tôi chẳng dễ dàng gì mới có đứa con, thầy bảo là phải cố gắng tránh.”
Tô Xương Minh không hề nói rõ rốt cuộc phải tránh như thế nào, nhưng anh biết, Trình Hoài Cẩn rất hiểu.
“Được, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước.” Trình Hoài Cẩn không nói nhiều với ông ta nữa, trực tiếp ấn ngắt điện thoại.
Thế rồi chiếc Porsche đen hòa vào dòng xe cộ tấp nập qua lại, nhanh chóng như nước chảy vào sông. Trình Hoài Cẩn lái xe đến thẳng sân bay Bắc Xuyên, tầm khoảng hai giờ chiều, cuối cùng đã đón được Giang Triết ở sân bay.
Hai người đã lâu chưa gặp, nhưng Giang Triết chẳng cảm thấy xa cách một chút nào, anh ấy tiến lên cưỡng ép ôm Trình Hoài Cẩn một cái.
“Anh hai đến đón em, em đúng là vinh hạnh quá đi mất!”
Trình Hoài Cẩn đẩy Giang Triết ra, ánh mắt liếc nhìn điếu thuốc trên đầu ngón tay trái của anh ấy, “Hút xong hẵng lên xe anh.”
“Được, được, tuyệt đối không thành vấn đề.” Giang Triết giơ tay hút nốt hơi cuối cùng, dập tắt tàn thuốc rồi ném đi. Sau đó lại cười tít mắt sán lại gần, “Anh hai thấy em có nghe lời không?”
Trình Hoài Cẩn cười nhạo một tiếng, giọng điệu có vài phần trêu chọc, “Hai chữ nghe lời này chẳng liên quan gì đến cậu.”
Giang Triết cười khẩy hừ hừ hai tiếng, chẳng khách sáo gì cứ thế lên xe trước.
Anh ấy vất vả đi vòng quanh Vân Nam mấy tháng trời, khó khăn lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi, thế mà nhà cũng chẳng thèm về lại bay thẳng đến Bắc Xuyên.
Xe còn chưa đến đường cao tốc của sân bay thì Giang Triết đã mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Trình Hoài Cẩn mở nhạc ở mức âm lượng nhỏ nhất, lái xe thẳng đến khách sạn trong trung tâm thành phố.
Anh và Giang Triết đã quen biết nhau gần hai mươi năm nên biết rất rõ tính khí của anh ấy. Ham chơi, làm chuyện gì cũng hời hợt bừa bãi. Lần này anh ấy là bị ba ép đến Vân Nam rèn dũa lại mấy tháng liền, vừa kết thúc một cái là tức ấm ách không chịu về nhà, thế là đến Bắc Xuyên luôn.
Trình Hoài Cẩn mặc anh ấy, vẫn đồng ý đến sân bay đón.
Sau quãng đường dài hơn một tiếng đồng hồ, Trình Hoài Cẩn dừng xe ở bãi đậu xe khách sạn xong mới gọi anh ấy dậy.
Giang Triết ngơ ngác nhìn quanh một vòng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Anh hai à, anh để em sống ở khách sạn sao?”
Trình Hoài Cẩn xuống xe, đi sang phía anh ấy mở cửa xe: “Xuống xe.”
Giang Triết ngồi ì ra trên ghế, điệu bộ như cậu chủ: “Em không ở khách sạn đâu, em muốn ở nhà anh.” Anh ấy nói rồi định nhắm mắt, thế rồi lại bỗng nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói: “Năm nay không tiện.”
Giang Triết đột nhiên mở mắt ra: “Nhà anh có phụ nữ ở rồi sao?” Trên mặt anh ấy lập tức hiện lên ý cười xấu xa, “Anh hai à, anh nghĩ thông suốt rồi đấy hả?”
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn ra hiệu cho anh ấy xuống xe, sau đó nói: “Hồi trẻ ba anh thiếu người ta một món nợ ân tình, năm nay anh giúp ông ấy trả hết. Không phải phụ nữ, là một cô nhóc.”
“Cô nhóc?” Giang Triết đi theo sau Trình Hoài Cẩn, tấm tắc khen ngợi: “Cô nhóc bao nhiêu tuổi rồi, cũng không phải là không được…”
“Giang Triết.” Trình Hoài Cẩn nghiêm giọng cắt ngang lời ăn nói vớ vẩn của Giang Triết, “Nếu cậu vẫn không chặn được cái miệng lại, anh sẽ đưa cậu về Bắc Kinh.”
Nghe thấy vậy, Giang Triết nhướng mày giơ hai tay đầu hàng, “Rồi, rồi, coi như em chưa nói gì.” Sau đó lại cười tít mắt kể cho Trình Hoài Cẩn nghe về mấy người phụ nữ xinh đẹp anh ấy đã gặp gỡ lúc ở Vân Nam.
Tối đến, Trình Hoài Cẩn ăn tối với Giang Triết xong, lúc rời đi còn gọi cho ba Giang Triết một cuộc điện thoại, nói cho ông ấy biết Giang Triết hiện đang ở Bắc Xuyên nên không cần phải lo lắng.
Kể ra thì anh và Giang Triết quen nhau cũng là vì thời ấu thơ anh từng sống tại nhà bà ngoại ở Bắc Kinh năm năm. Nhà họ Giang ở gần đấy, mà anh lại chỉ lớn hơn Giang Triết hai tuổi, thường xuyên qua lại với nhau nên dần dà hai người đã trở thành bạn bè thân thiết nhất.
Mẹ Giang Triết đã ly hôn với ba anh ấy từ sớm, về sau ba Giang lấy vợ hai, còn đưa cả một cô con gái vào cửa. Tính cách của Trình Hoài Cẩn và Giang Triết khác nhau một trời một vực, nhưng ở một mức độ nào đó, hai người họ vẫn có điểm chung.
Trình Hoài Cẩn đưa Giang Triết về khách sạn, sau đó liền lái xe về nhà.
Lúc lái xe đến bốt bảo vệ, nhân viên bảo vệ cung kính cúi chào: “Ngài Trình, xe của tài xế nhà ngài cũng vừa về.”
Trình Hoài Cẩn gật đầu rồi nói tiếng cảm ơn với anh ấy, sau đó tiếp tục lái xe tiến vào phía bên trong.
Anh chậm rãi lái xe đi thẳng vào bãi gara ngầm dưới lòng đất.
Ánh đèn xe quét qua, anh liếc mắt đã nhìn thấy Tô Chỉ vừa xuống xe với chiếc balo đeo trên lưng.
Một chiếc áo đồng phục màu trắng trơn cùng với chân váy xám.
Dáng người cô cao gầy, đứng trong gara xe tối tăm mang tới một loại cảm giác mong manh dễ vỡ.
Ánh đèn xe chói loá quét qua người cô, Tô Chỉ đứng im tại chỗ.
Cô lẳng lặng quay đầu nhìn anh.
Trong gara rộng lớn vẫn còn rất nhiều chỗ trống chưa có xe đậu, nhưng Trình Hoài Cẩn lại lái thẳng đến vị trí trước mặt Tô Chỉ.
Thân xe màu đen giống như một loài sinh vật nào đó đang rong chơi bơi lội dưới mặt biển, cứ thế lẳng lặng dừng đúng vào vị trí cách chân cô chưa đến 10cm.
Trình Hoài Cẩn xuống xe, tay phải khẽ nhấc lên đóng cửa xe lại. Anh liếc mắt nhìn qua, Tô Chỉ liền đi theo phía sau anh.
Trong bãi đậu xe yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân gần như cùng tần số của họ.
Tựa như dãy núi di chuyển trong bóng đêm u tối, nhấp nhô mà lại liên miên không ngớt.
Đến khi đi tới lối ra của gara, Trình Hoài Cẩn mới đợi được câu hỏi của Tô Chỉ.
“Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay ba tôi có gọi điện thoại cho chú không?” Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn anh.
Bóng lưng cao lớn kia từ từ quay lại.
Cơn gió buổi tối hơi lành lạnh mang theo hơi ẩm từ bên ngoài phả vào bắp chân Tô Chỉ, cô thấy Trình Hoài Cẩn nhìn mình bằng ánh mắt thật sâu thẳm. Cô không cách nào đoán được ý nghĩa trong ánh mắt đó của anh, hơn nữa, nó khiến cô thấy rùng mình không rét mà run.
“Gọi rồi.”
Cánh tay Tô Chỉ dán chặt vào bên người, cô cố giữ cho giọng mình phải bình tĩnh: “Ồ, buổi sáng tôi không đợi được điện thoại của ông ấy nên muốn hỏi một chút, ông ấy có nói gì không?”
Trình Hoài Cẩn im lặng lùi lại một bước.
Ánh mắt anh như đang dò xét sắc mặt của Tô Chỉ, do dự trong phút chốc, tựa như một kiểu đánh giá nào đó trước khi đưa ra quyết định. Tô Chỉ cảm thấy mình chẳng khác nào đang đợi phán quyết của anh.
“Mẹ cháu mang thai rồi.”
Anh nói thẳng thừng.
“Bọn họ đi Mỹ, có một phần nguyên nhân là để tránh xa cháu mãi mãi.”
Tâm trí Tô Chỉ vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Dường như mọi manh mối vào giờ phút này đều khớp nhau một cách kín kẽ.
Vậy mà Trình Hoài Cẩn lại chẳng tỏ ra mảy may chút lòng nhân từ nào, bởi có lẽ anh vốn chẳng hề có thứ đó, anh nói tiếp: “Đây là đích đến mà cháu muốn với tới sao?”
Đây là kết quả cháu muốn có được sau khi vùng vẫy và đấu tranh đấy sao?
Tô Chỉ đứng chết trân tại chỗ, cô cảm giác khắp người bốc lên từng cơn nóng lạnh luân phiên.
Trong thoáng chốc, cô nhớ về khoảng thời gian nửa năm khi Tề Mỹ Ngọc rời đi.
Họ đã rất lâu rồi chưa gặp lại nhau.
Thì ra là bọn họ đã có đứa con mới.
Chẳng trách, lần này họ lại muốn đi đến nơi xa xôi nhường ấy.
Chẳng trách, lần này chẳng còn quan tâm đến cái gọi là phong thuỷ huyền học, cũng chẳng ép cô sống ở vùng quê hẻo lánh để tránh vận xui nữa.
Thì ra bọn họ đã hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.
Nơi lối ra của bãi gara rộng rãi có ánh đèn ảm đạm hắt vào. Mọi thứ rất yên tĩnh, vẻ tái nhợt trên gương mặt cô cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô, dường như anh lại nhìn thấy dáng vẻ cô ngồi xổm trong bãi đậu xe định hút thuốc ngày ấy.
Cô rất gai góc, nhưng cũng thật vụng về.
Nó nhắc anh nhớ về vùng hồi ức đã mờ nhạt đến mức không cách nào nhớ lại nào đó.
Có lẽ ngày ấy anh không nên tiến lên nói với cô những lời đó, cũng giống như bây giờ, anh vẫn cảm thấy mình không nên nói những lời này với cô.
Ấy vậy mà anh vẫn nói rồi.
“Đấu tranh phản kháng không hề cao thượng hay thông minh hơn so với việc chấp nhận hiện thực, cháu là kẻ nổi loạn trời sinh, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu nên chống lại mọi thứ.”
“Nếu cháu đã nghĩ thông thì yên tâm ở lại đây một năm. Còn nếu cháu vẫn không nghĩ thông, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp. Cháu có quyền đưa ra lựa chọn cho riêng mình.”
Trình Hoài Cẩn nhìn Tô Chỉ lần cuối, sau đó sải bước rời khỏi gara.