Muốn Cắn Anh

Chương 14

Lạc Nam Hành lại ủy khuất mím môi nhìn bóng lưng anh.

Yến Du càng nghĩ càng tức.

Hóa ra lâu nay anh toàn bị lừa.

Cứ thấy hắn làm nũng đau lòng, anh lại không kìm được mà chiều theo ý hắn, trước đây chỉ là mua cái này cái kia, bây giờ...

Tức quá đi mà.

Alpha quả nhiên là một lũ đáng ghét.

Kết cục của Lạc Nam Hành cuối cùng chính là bị đuổi ra ngoài, dọn dẹp hết căn nhà một lượt, và không được phép vào phòng Yến Du thêm lần nào nữa.

Yến Du ngủ một giấc đến chiều.

Lúc anh tỉnh lại, cả người đã không còn khó chịu mấy, chân hơi run nhưng vẫn đi được, dấu vết trên người cũng đỡ nhức nhối, tạm thời có thể chấp nhận.

Yến Du gật gù trước gương, mặc quần áo vào.

Anh ra khỏi phòng, kiểm tra một lượt trong nhà, khá hài lòng với thành quả làm việc của Lạc Nam Hành.

Sau đó thấy hắn đang ngồi trong phòng khách.

Lạc Nam Hành vừa thấy anh liền vội vàng đứng dậy, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cúi đầu tỏ vẻ biết sai.

Yến Du nhíu mày.

"Áo đâu?"

"Lúc nãy em tắm, lỡ làm ướt cái áo đó mất rồi."

Yến Du nhìn trên cánh tay và bả vai hắn đầy vết cào của mình, hơi chột dạ phẩy tay.

Anh hơi đói, muốn ăn chút gì đó.

Vừa bước vào bếp, bàn đồ ăn thịnh soạn trước mắt đã khiến anh không khỏi ngạc nhiên.

Toàn là món anh thích.

Lạc Nam Hành ngoan ngoãn đứng cách một khoảng sau lưng anh, nhỏ giọng giải thích.

"Trưa nay em có làm mấy món ăn cho anh, lúc nào anh tỉnh cũng có thể ăn được. Để em hâm lại cho anh nhé?"

Yến Du không quay lại nhìn hắn, lạnh nhạt đáp lại.

"Ai bảo tôi muốn ăn."

Nhưng đúng lúc này, bụng anh lại kêu lên.

Yến Du lập tức hóa đá.

Anh có thể cảm nhận được Lạc Nam Hành phía sau lưng mình đang nín cười, lửa giận đột nhiên liệu lại bùng lên, lập tức xoay người lại muốn mắng hắn.

Không như dự tính, cả người anh va vào một l*иg ngực ấm áp.

Lạc Nam Hành đỡ lấy eo anh, nhẹ giọng dỗ dành.

"Anh ăn chút đi, nhé? Chờ em năm phút thôi, em hâm lại đồ ăn cho anh."

Chưa đợi anh phản ứng, hắn đã kéo anh ngồi lên ghế, lần lượt mang từng đĩa đồ ăn đi hâm lên, món thì đun nóng lại trên bếp, món bỏ vào lò vi sóng.

Đúng năm phút sau, một bàn đồ ăn nóng hổi đã bày ra trước mắt Yến Du.

Thôi được rồi, ăn mấy miếng cũng được.

Yến Du nhận đũa từ Lạc Nam Hành, lạnh mặt ăn cơm, còn hắn ngồi một bên nhìn anh.

Tâm tư của Yến Du khó đoán, nhưng mà cũng rất dễ hiểu.

Như hiện tại, Lạc Nam Hành không nói cho anh biết tai anh đỏ như thế nào, có lẽ anh đang thẹn, xấu hổ, giận, còn không phục vì phải ăn đồ ăn hắn nấu.

Nhưng biết sao được, ai bảo hắn nấu ngon, hơn nữa còn nấu toàn món anh thích.

Yến Du dừng bữa ăn của mình lại, lúc này mới để ý quá nửa bàn ăn đã chui hết vào bụng mình.

Hai tai càng đỏ hơn.

Lạc Nam Hành nhịn xuống cảm xúc muốn ôm anh hôn hôn, coi như không biết gì mà nhẹ nhàng đứng lên thu dọn bát đũa, tận lực hoàn thành chức trách của một giúp việc tận tâm.

Yến Du ngồi trong phòng khách xem ti vi nhưng anh không thể tập trung được, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Tuy rằng bắt đầu trước là anh vì bản thân anh rõ ràng tình cảm của mình nên mới để mối quan hệ này tiến thêm bước nữa, nhưng mà quá trình sau đó, hình như tất cả đều có vẻ thuận theo sự sắp xếp của Lạc Nam Hành.

Yến Du suy nghĩ chốc lát, hơi chau mày vì không hài lòng.

Sao mọi thứ có thể xảy ra theo ý muốn của hắn chứ?

Rõ ràng anh lớn hơn mà.

Yến Du mải mê cau có, không hề để ý đến việc Lạc Nam Hành đang tiến lại gần mình, mãi cho đến khi mi tâm anh bị chạm vào, Yến Du mới giật mình lùi lại.

"Lông mày anh sắp dính lại thành một đường rồi đó. Sao thế? Em lại làm gì khiến anh khó chịu à?"

Yến Du ghét bỏ tránh xa hắn, chính hắn mới là thứ khiến anh khó chịu ấy.

Lạc Nam Hành coi như không thấy hành động nhỏ của anh, nhanh chóng đặt mông ngồi xuống bên cạnh.

"Anh, ăn táo đi. A..."

Yến Du nhìn miếng táo cắt hình con thỏ xinh xắn đang lắc lư trước mắt mình, lại nhìn gương mặt đẹp trai đang cố lấy lòng mình, quyết đoán ngậm cả miếng vào trong miệng.

Nhìn thì vẫn ghét, nhưng mà cũng thuận mắt, cũng... đáng yêu.

Yến Du được đút cho ăn hết nửa đĩa táo.

Lạc Nam Hành lại chăm chỉ dọn đồ đi sau khi Yến Du từ chối miếng táo lần thứ ba.

Anh nhìn theo bóng lưng hắn lúi húi trong bếp rồi tươi cười lượn đến bên cạnh mình, ánh mắt không khỏi lóe lên tia cảnh giác.

Trời tối rồi.