Một thời gian sau, tiệc nhận thân của Lạc gia diễn ra long trọng ở thủ đô cùng sự tham dự của vô số quan chức cấp cao, Yến Du với tư cách là người quen của ông Lạc cũng được mời đến.
Đứng cùng hàng ngũ với những người từng quen biết, vị trí của anh hiển nhiên vô cùng khó xử.
Nhưng Yến Du không quan tâm lắm.
Thời gian gần đây, câu lạc bộ bắn súng của anh đã bắt đầu đi vào hoạt động, so với dẫn dắt một đám alpha tự cao ngang bướng, công việc hiện tại của anh dễ thở hơn nhiều.
Người đến đều là người thực sự muốn học hỏi, vài kẻ mang theo mục đích bất chính đều nhanh chóng bị Yến Du đá bay, danh tiếng của câu lạc bộ cũng lên như diều gặp gió.
Tiền không thiếu, việc cũng nhàn, Yến Du đến dự tiệc chỉ để giữ mối quan hệ tốt đẹp với vị cấp trên này.
Dù sao, người trong quân đội hiện tại biết được tình hình của anh đều là quan chức cấp cao, quan hệ tương đối ổn định, bọn họ làm chỗ dựa cho anh, anh cung cấp nhân lực phù hợp cho bọn họ.
Đôi bên đều có lợi.
"Không ngờ anh ta còn có mặt mũi đến đây..."
"Hơn nhau đến bảy tuổi, lại còn là thầy trò, đúng là không biết xấu hổ..."
Yến Du chau mày nhấp ly rượu trong tay.
Thật phiền phức.
Biết thế anh đã bảo ông Lạc mình không khỏe, phải ở nhà nghỉ ngơi cho rồi, đỡ mất công phải ở đây nghe tiếng ruồi bọ vo ve bên tai mà không thể đập được.
Yến Du lựa chọn rời khỏi khu vực đó.
Nhưng vẫn thật ồn ào.
Nhức hết cả đầu.
Đúng lúc này, anh va phải một người đang vội vã chạy vụt qua, mùi pheromone nhàn nhạt quen thuộc vương vấn trước chóp mũi.
Là Lạc Nam Hành.
Yến Du hơi chau mày nhìn hắn. Tại sao Lạc Nam Hành lại ở đây?
Lạc Nam Hành cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Yến Du như thế này. Hắn muốn tìm anh rồi hai người chậm rãi nói chuyện, nhưng hiện giờ hắn đang rất gấp, không thể chờ lâu thêm được nữa.
Lạc Nam Hành có thể cảm nhận vô số cặp mắt phán xét đang nhìn về phía hai người, không hề thoải mái chút nào, hắn không muốn nói chuyện với anh trong tình huống như vậy, vội kéo anh đến một góc ít người.
"Nào, từ từ, sao cậu lại ở đây? Còn nữa, pheromone này là chuyện gì? Cậu không thấy bữa tiệc này quan trọng thế nào à, còn nhiều người như vậy nữa, muốn vào tù?"
Nghe Yến Du tuôn một tràng, Lạc Nam Hành càng lúc càng hưng phấn nhưng phải cố gắng tự đánh lạc hướng bản thân mình.
Hắn nhanh chóng lấy ra một ống xi lanh màu xanh lam tiêm vào người, xong xuôi mới thở ra một hơi, một tay bỏ ống tiêm vào thùng rác, mở miệng nói chuyện.
"Anh à, anh đừng nói anh không biết em là nhân vật chính của bữa tiệc này nhé?"
Hai người đã ở bên cạnh nhau lâu đến mức chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu đối phương đang cảm thấy gì, dù Yến Du mặt vẫn lạnh tanh, Lạc Nam Hành lại không khỏi sầu não vì anh thực sự không hề biết chuyện này.
"Sao anh có thể cứ thế mà đi chứ? Ít nhất, kể cả anh đi cho có thôi, cũng phải biết tiệc gì, của ai, đúng không?"
Yến Du nhướng mày nhìn hắn.
"Cậu đang dạy tôi?"
Lạc Nam Hành lập tức cụp đuôi.
"Em nào dám."
Yến Du lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, một điếu đưa lên miệng, một điếu đưa cho Lạc Nam Hành.
Cơn bức bối trong người khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn hút thuốc.
"Anh còn hút thuốc nữa?"
"Tôi nghỉ việc rồi, chẳng lẽ còn phải nhịn nữa?"
Lạc Nam Hành lấy lửa từ chỗ Yến Du, nhẹ giọng.
"Nhưng anh không được nghiện đâu, hại sức khỏe lắm."
"Tôi tự biết chừng mực, cậu không cần lo."
Đến lúc này, Yến Du cũng đã đoán ra đại khái tình hình, Lạc Nam Hành hẳn là người con mới được nhận về của ông Lạc.
"Cậu thế nào rồi? Người nhà ấy... quen chưa?"
Lạc Nam Hành được anh quan tâm, trong lòng không khỏi vui vẻ.
"Cũng không tệ, mọi người đều đối xử với em khá tốt."
Lạc Nam Hành nhìn đồng hồ, trái tim vừa vui lên bỗng hơi chùng xuống.
Hắn lấy ra điện thoại từ trong túi, đòi bằng được số mới của Yến Du.
Yến Du vốn còn định từ chối, lại nghĩ cứ cùng nhân vật chính của bữa tiệc kỳ kèo ở đây cũng không ổn, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng thêm số liên lạc với hắn.
Dù sao, Lạc Nam Hành hẳn sẽ không gây phiền phức gì cho anh.
Lạc Nam Hành sau khi đạt được mong muốn phải nhanh chóng rời đi, đã sắp đến giờ hắn phát biểu, còn phải làm quen vị trí mới của mình.
Hắn vội vàng lấy thẻ phòng mình từ trong túi ra nhét vào tay Yến Du, đột ngột kéo gần khoảng cách thì thầm vào tai anh.
"Thẻ phòng em. Anh có việc gì thì cứ trực tiếp vào, không cần phải gõ cửa đâu. Thế nhé, em đi trước đây."