Muốn Cắn Anh

Chương 1

"Cục trưởng, quyết định của tổng bộ là như thế nào?"

Người đàn ông lớn tuổi thở dài một hơi nhìn omega nghiêm trang trước mặt.

"Tin đồn dù còn chưa rõ thật giả đã lan ra rất rộng, danh tiếng của cậu... cũng bị ảnh hưởng không ít. Cậu là một nhân tài, chúng tôi vô cùng xin lỗi về việc này nhưng có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một thời gian."

Yến Du chớp mắt nhìn alpha trông đầy vẻ mệt mỏi ở phía đối diện trong giây lát, sau khi xác nhận đó là tất cả những gì mình nhận được, anh hơi cúi đầu, cụp mi nhìn lòng bàn tay mình.

"Cục trưởng, tôi muốn từ chức."

Cục trưởng bị lời này của Yến Du làm cho giật mình. Hai mắt ông mở lớn nhìn anh, gương mặt không rõ vui buồn.

"Cậu... thôi được rồi, tôi hiểu lý do tại sao cậu làm vậy. Con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi cậu đã ở đây mười bảy năm rồi..."

"Mười tám."

Anh ngước lên, tầm mắt đối diện với ông.

"Năm nay tôi ba mươi sáu tuổi rồi."

Cục trưởng lúc này chỉ có thể bật cười tiếc nuối nói phải, phải. Một hạt giống tốt giống như Yến Du, bồi dưỡng ông đã hết lòng, muốn trách cũng chỉ có thể trách đám người ngu muội coi thường giới tính khác trong quân thôi.

Ánh mắt lạnh nhạt lúc này của Yến Du thể hiện anh đã hoàn toàn cạn sạch tình cảm, cục trưởng cũng chẳng thể níu kéo thêm gì nữa, buồn buồn nói.

"Thế sau này định làm gì? Nếu như xuất ngũ, hành động của cậu vẫn sẽ bị giám sát ít nhiều, muốn ra nước ngoài cũng sẽ bị hạn chế, thật sự là khá khó khăn đấy."

Yến Du vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh của mình, không hề bày tỏ chút cảm xúc nào với những lo lắng của cục trưởng, anh nghiêng đầu nghịch cây bút bi vừa lấy được trên bàn.

"Có lẽ là mở một câu lạc bộ bắn súng, không thì dạy võ, còn không được nữa thì vẽ tranh, bán hàng, tệ hơn chắc tôi đi làm diễn viên? Dù sao thì ông cũng thấy đấy, bọn họ không triệt nổi đường sống của tôi. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình cả."

Cục trưởng nghe Yến Du liệt kê ra một loạt không hiểu sao cũng trở nên thư thái hơn.

Đúng là hoàng đế chưa lo thái giám đã vội, chính chủ còn thản nhiên muốn từ chức, cấp trên chẳng được để vào mắt như ông quan tâm thì có tác dụng gì chứ?

Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi Yến Du rời đi.

Trên đường, những gương mặt anh nhìn thấy không phải khinh bỉ kệch cỡm hay chán ghét thì cũng là tò mò nghiên cứu, không chút nể nang nào mà dùng ánh mắt phán xét nhìn chằm chằm anh.

Yến Du vẫn lạnh như tảng băng biết đi trở về phòng mình, sắp xếp đồ đạc mang ra xe.

Dù sao thì cục trưởng cũng gánh vác hết, tép riu như anh không cần thiết phải bận tâm.

Ngồi vào xe rồi, Yến Du mới nghĩ đến một chuyện.

Có lẽ nên đi tạm biệt thằng học trò của mình một câu?

Nghĩ là làm, anh một lần nữa xuống xe, đi về phía sân huấn luyện có học trò mình.

Trên sân, người đàn ông với thân hình cường tráng rắn rỏi đang luyện tập trước hình nộm máy móc linh hoạt.

Dao găm trên tay hắn đã gây ra vô số những vết cắt trên hình nộm, nhưng hiển nhiên hắn cũng đã ăn quả đắng với những chiêu thức được lập trình của nó.

Yến Du đứng nhìn một hồi lâu, khi thì gật gù hài lòng, khi thì chau mày trước động tác của hắn, rốt cuộc gần nửa tiếng sau, người đàn ông mới tạm dừng cuộc tập luyện lại, cũng đồng thời nhận ra sự xuất hiện của Yến Du.

Hắn nhanh chóng chạy thật nhanh về phía anh, gương mặt điển trai bày ra một nụ cười cực kỳ động lòng người.

"Anh! Sao anh lại ở đây?"

Yến Du không vui lườm hắn.

Bao nhiêu năm rồi, tên này vẫn nhất quyết không gọi anh là thầy, cứ một câu "anh" hai câu "anh".

Có lẽ do lúc tập luyện có chút quá khích, pheromone trên người hắn vô thức tỏa ra, thoang thoảng trước chóp mũi Yến Du.

Anh đẩy người hắn lùi ra xa mình một chút, xua xua tay để bớt đi mùi pheromone rồi mới nhẹ giọng nói.

"Tôi từ chức rồi, đến chào cậu một câu."