Trùng Sinh Trước Khi Phu Quân Đăng Cơ

Chương 24

Mạng số này được tiên đoán bởi bán tiên miệng sắt ở trên đường trước đây.

Diệp Toái Kim một cước đạp ngã sạp hàng của bán tiên kia, đuổi ông ta chạy mất.

Thật ra Đoàn Cẩm cũng không tin, nhưng đây đúng lúc lại là lý do khiến y có thể từ chối Diệp Toái Kim.

Diệp Toái Kim còn muốn nói tiếp, y đã cướp lời: "Tuy chủ nhân khỏe rồi, nhưng cũng phải nghỉ ngơi thật tốt! Nếu như không còn chuyện gì khác thì ta đi về đây!"

Nói xong y bèn cong chân chạy xa, đến như một cơn gió, đi như một làn khói.

Diệp Toái Kim nhìn bóng dáng của y biến mất ở cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một chút, than thở cười một tiếng rồi xoay người bước về phòng.

Nha hoàn thấy nàng bước vào phòng, xách váy chạy đuổi theo Đoàn Cẩm nện một cái, thấp giọng: "Ngươi có ngốc không vậy! Có không không vậy! Sao ngươi lại không đồng ý! Nếu ngươi làm nghĩa đệ của chủ nhân, sẽ có thân phận khác rồi! Ngươi có biết không thế!"

Nàng ấy thật sự bị tên tiểu tử ngốc này làm cho tức chết mà.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, cùng nhau luyện công, đều là người bên cạnh Diệp Toái Kim.

Đoàn Cẩm chặn trái chặn phải, quật cường nói: "Ta không chịu đó! Hít—— Ngươi nhẹ một chút!"

Hóa ra là nha hoàn giận đến mức véo y.

"Ta biết ngươi tốt với ta, nhưng sao ta phải làm vậy?" Đoàn Cẩm xoa cánh tay, thấp giọng giải thích: "Đoàn Cẩm ta có tài đức gì mà xứng làm nghĩa đệ của chủ nhân? Ta đã lập được đại công gì, hay đã làm nên chuyện lớn gì chứ?"

Nha hoàn ngớ ra.

"Chủ nhân thân là một nữ nhân chưởng khống Diệp gia Bảo, vốn cũng không dễ dàng. Bỗng dưng chợt nhận một đại nam nhân như ta làm nghĩa đệ, không biết những người có cái miệng bẩn kia lại bịa đặt những gì về người nữa đâu. Ngươi có từng nghĩ đến hay không?"

Nha hoàn không lên tiếng, sau một lúc lâu thì thở dài.

Nàng ấy từng phụng bồi Diệp Toái Kim.

Bảo chủ qua đời vì tuổi già, tộc nhân Diệp thị muốn tranh Diệp gia Bảo, bởi vì lão Bảo chủ không có nhi tử, chỉ có duy nhất một nữ nhi là Diệp Toái Kim.

Nhưng nữ nhi này quá lợi hại, bất kể là ai trong tộc nhân của Diệp thị, chẳng ai có thể một thân một mình hạ gục được nàng cả.

Đại tiểu thư cũng đủ tàn nhẫn, uống hết một bát thuốc mạnh trước mặt tộc nhân, quệt mồm: "Ta không sinh hài tử! Đợi ta trăm tuổi, chọn ra người ưu tú nhất trong đám con cháu ra kế thừa!"

Nói xong, nàng đập vỡ bát: "Được hay không?"

Đều bức đến bước này rồi, đương nhiên chỉ có thể được.

Diệp Toái Kim đánh lôi đài chọn rể trong chiếc áo tang, tìm cho mình một vị hôn phu.

Không vì cái chuyện gì khác, chỉ vì một phụ nhân đã lập gia đình chưởng quản Ổ Bảo sẽ khiến người ta an tâm hơn so với một ranh con chưa kết hôn.Rõ ràng người không thay đổi, vẫn là người đó, chỉ có điều thay một bộ y phục, búi tóc lên mà thôi. Nhưng chiêu này thật sự có tác dụng.

Cứ thế, lòng người được ổn định một cách kỳ lạ.

Bỗng nhiên, ánh mắt của nha hoàn sáng lên, dùng quyền vỗ chưởng: "Có rồi!"

Nàng ấy hưng phấn nói: "Để Triệu lang quân kết nghĩa với ngươi! Như vậy, sau này ngươi sẽ là thúc thúc của chủ nhân!"

Không thể làm đệ đệ, nhưng có thể làm tiểu thúc tử mà, cũng giống nhau cả thôi!

Nàng ấy thật sự thông minh quá rồi!

Nào biết được Đoàn Cẩm nhướng mày, mắng: "Xì! Ai mà thèm!"

Y xì một tiếng rồi nâng chân bước đi.

Nha hoàn muốn đuổi theo y, nhưng quay đầu nhìn chính viện, lại sợ Diệp Toái Kim gọi mình, bèn quay đầu, toàn thân áo đen của tiểu tử thúi kia ấn nấp trong màn đêm chẳng còn thấy đâu.

Chạy nhanh thật đấy!

Nha hoàn dậm chân một cái, xoay người trở về.

Các nha hoàn lần lượt bước ra khỏi nhà giữa, trông thấy nàng ấy, vẫy gọi: "Gọi ngươi này."

Lại nói: "Ở gian Đông."

Phía Tây là phòng ngủ, gian thứ và gian sao ở phía Đông dùng làm phòng tiệc.

Nha hoàn vội vàng đi vào, Diệp Toái Kim hỏi nàng ấy: "Hắn nói thế nào?"

Hóa ra là biết chắc nàng ấy sẽ đuổi theo dạy dỗ tiểu tử Đoàn Cẩm kia.

Nha hoàn vội vàng giải thích giúp Đoàn Cẩm, thuật lại lời nói của y một lần, bảo: "Hắn vì chủ nhân."

"Ta biết, trước giờ hắn đều vì ta." Khóe môi Diệp Toái Kim tràn ra một nụ cười nhạt.

Lòng nha hoàn ngứa ngáy, cảm thấy nhất định cũng phải để Diệp Toái Kim biết được sự thông minh của mình, bèn nói ra chủ ý của mình.

Để A Cẩm làm đệ để của Triệu Cảnh Văn?

Khóe môi Diệp Toái Kim khẽ giật: "Hắn không xứng."

Nha hoàn hoang mang.

Ai?

Rốt cuộc là ai không xứng với ai?

Diệp Toái Kim ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào bức thư, văn thư và sổ sách nằm rải rác trên bàn, con ngươi đen nhánh, đôi mắt như dừng ở không trung.

Chủ nhân hôn mê một trận, sau khi tỉnh lại còn trở nên dọa người hơn cả lúc trước.

Nha hoàn cũng không dám hỏi nhiều nữa.